Edit: Vân Nhi
Hi vọng là sự chờ đợi ngọt ngào. Nhung nhớ là sự ấm áp trong lòng. Bằng hữu là phúc phận tu luyện cả đời. Tình là duyên phận cả đời dây dưa. Chúc mọi người sống trên đời có nhiều vui vẻ! Thật nhiều hạnh phúc!
Trong cuộc đời ngắn ngủi này, mỗi người đều có cảm, có cách sống riêng của mình. Thượng Đế đều cho mỗi người một thân thể cùng một tư tưởng: công bằng và không công bằng. Công bằng là vì thượng đế đều cho mỗi người chúng ta sống, bất luận sống như thế nào, thời gian dài hay ngắn; Không công bằng là vì khi thượng đế tạo ra con người đều cho mỗi người chúng ta có một cuộc sống khác nhau, phân chia nghèo khó sang giàu, phân chia người tốt kẻ xấu.
Con người có tin tưởng Thượng Đế không? Có người tin, có người không, dù ngươi tin hay không tin, dù ngươi oán hận Thượng Đế hay không oán hận. Thì theo ý kiến của , vẫn sẽ sống tốt hơn, sống có ý nghĩa hơn trong cuộc sống ngắn ngủi này, để cuối đời còn lưu lại những kỷ niệm đẹp. Hãy tin tưởng rằng chính mình mới là Thượng Đế của mình.
"Tuyết Thần, không xong rồi, cha mẹ con bị tai nạn xe trên đường về, con mau đi xem đi." Dì Hách là hàng xóm của nhà , vội vàng báo tin. Mấy ngày trước, cha mẹ của An Tuyết Thần đi công tác ở nơi khác, vốn hôm nay là ngày họ trở về nhà không ngờ. . . Khi nghe dì Hách báo tin, đầu óc bỗng trống rỗng.
Phanh—— Cái chén trong tay vỡ tan trên mặt đất. Cô định ở nhà chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn đón cha mẹ trở về, khi nghe tin tức như tiếng sấm này, An Tuyết Thần luống cuống: "Dì Hách, dì cái gì, cha mẹ con gặp tai nạn sao?" An Tuyết Thần sắc mặt trắng bệch kích hỏi. Nhìn bộ dạng không tin của An Tuyết Thần, dì Hách miễn cưỡng lặp lại: "Đúng , bây giờ họ đang ở bệnh viện." "Dì mau dẫn con đi gặp họ, con van dì, nhanh dẫn con đến bệnh viện." Nhìn An Tuyết Thần quỳ gối khóc lóc trên sàn nhà, dì Hách vội vàng đỡ đứng dậy: "Được, mau, chúng ta đi bệnh viện." An Tuyết Thần dì Hách dìu ra khỏi nhà.
Trên xe taxi, một đáng như thiên sứ nằm khóc nức nở trong lòng một người phụ nữ trung niên. "Tại sao lại như ? Rõ ràng buổi sáng mẹ còn gọi điện thoại cho con, buổi trưa sẽ về đến nhà, tại sao chỉ mới có vài giờ mà lại biến thành như chứ?"
Nhìn An Tuyết Thần, dì Hách chỉ có thể an ủi: "Không phải lo lắng, cha mẹ con là người tốt, nhất định sẽ không có việc gì, ngoan, đừng khóc nữa, chúng ta có thể thấy họ ngay thôi." "Dạ, con muốn gặp cha mẹ."
Trong bệnh viện ——
Chờ bên ngoài cửa phòng giải phẫu, An Tuyết Thần cực kỳ yên lặng, ánh mắt thì chỉ chằm chằm vào đèn cấp cứu trên cửa. Chỉ cách một cánh cửa lần đầu tiên trong đời, An Tuyết Thần cảm thấy cha mẹ sẽ rời khỏi mình, cảm thấy sợ một cuôc sống không có cha mẹ . Cô không muốn, cha mẹ nhất định sẽ không bỏ rơi , bọn họ như , nhất định sẽ không thế, cho dù họ muốn rời xa thì cũng sẽ giành lại họ từ tay Tử Thần. Vẻ bề ngoài nhu nhược lòng đã quyết.
Đèn đổi xanh, bác sĩ đi ra, An Tuyết Thần lập tức chạy đến hỏi: "Bác sĩ, cha mẹ của tôi sao rồi?"
"Ai, thật nghiêm trọng, giải phẫu tuy rất thành công, bọn họ vẫn còn hôn mê. Bây giờ hãy đi đóng tiền nhập viện và thuốc men đi."
"Tiền? Cần bao nhiêu?"
"Đại khái chừng một trăm vạn, nên mau chóng chuẩn bị, nếu không bệnh viện sẽ ngưng dùng thuốc."
"Không, bác sĩ đừng ngưng thuốc của cha mẹ tôi, tôi sẽ mau chóng chuẩn bị tiền. Xin cho tôi thời gian 3 ngày, tôi nhất định sẽ có tiền."
Nhìn vẻ mặt có chút do dự của bác sĩ. An Tuyết Thần van xin: "Van xin các người, chỉ ba ngày thôi, tôi nhất định sẽ kiếm tiền."
Nhìn đáng thương cầu xin, bác sĩ miễn cưỡng : "Vậy , chỉ ba ngày, ba ngày sau bệnh viện sẽ ngừng dùng thuốc, hãy tranh thủ, tôi đi trước."
"Cám ơn ngài, bác sĩ, cám ơn."
"Không cần cám ơn, lương y như từ mẫu thôi."
Nhìn cha mẹ nằm trong phòng săn sóc đặc biệt, An Tuyết Thần âm thầm : "Cha mẹ, hai người phải chờ con, con nhất định sẽ cầm tiền trở về."
An Tuyết Thần liếc mắt cha mẹ một cái rồi biến mất ở cuối hành lang bệnh viện.
Bạn thấy sao?