Ngộ Tịch bị sư phụ giữ chặt cánh tay, chỉ có thể trơ mắt bóng dáng trắng muốt kia rời xa.Không hiểu vì sao, trong lòng hắn lại dâng lên cảm giác bất an kỳ lạ.Có lẽ, là vì xà kia đang mang thai con của hắn, nên hắn mới như .Hắn tự an ủi bản thân như thế.Đã quy y Phật môn, thì không nên vướng vào hồng trần.Thôi .Khép mắt lại, Ngộ Tịch lặng lẽ niệm một câu "A Di Đà Phật", rồi quay người, không theo bóng lưng áo trắng đang khuất xa nữa.Hôm sau, hắn bắt đầu sửa lại Tháp Trấn Yêu.Không nhờ ai giúp.Đây vốn là hậu quả do hắn ra, đương nhiên hắn phải tự mình gánh chịu.Thêm nữa, bận rộn sẽ giúp hắn không suy nghĩ lung tung.Nhưng hắn không ngờ, khi dọn dẹp bên trong tháp, lại phát hiện ra những dòng chữ khắc đầy trên tường.Là tên phàm tục của hắn — Sở Tùy Duyên.Cái tên ấy, khắc chi chít trên khắp các bức tường trong Tháp Trấn Yêu.Một cảm giác chua xót dâng lên trong ngực, khiến hắn bỗng thấy bối rối.Nhịp tim dồn dập không thể kìm nén nổi, hắn cau mày, cả người rối loạn.Hắn muốn lờ đi những cảm kỳ lạ này, khi nhận ra thì bản thân đã bước nhanh ra khỏi Tháp Trấn Yêu tự lúc nào.Hắn đang trốn tránh.Điều này không đúng. Đã quy y Phật môn, thì phải một lòng hướng Phật. Sao có thể bị những thứ cảm vô dụng này xao ?Thật không nên.Vì , hắn quỳ trước Phật tổ, sám hối mấy ngày liền.Lần nữa bước vào Tháp Trấn Yêu, hắn đã đạt tới cảnh giới tâm như mặt nước hồ thu.Thậm chí, hắn kiên nhẫn đếm từng dòng chữ khắc.Chín ngàn chín trăm chín mươi chín cái tên.Còn một cái mới chỉ khắc một nửa, chắc hẳn là vào ngày tháp bị .Ngộ Tịch chằm chằm vào chữ khắc dở ấy thật lâu, sau đó, xóa sạch tất cả chín ngàn chín trăm chín mươi chín cái tên còn lại.Tháp Trấn Yêu không cần những thứ này tồn tại, mà hắn cũng không cần.Ngày tháng lại trở về vẻ yên bình vốn có. Chớp mắt, mười năm đã trôi qua.Hôm ấy, dân chúng đến chùa cầu xin sự giúp đỡ.Hóa ra tại thành Bình Giang có một hồ tác quái, sư phụ liền phái hắn xuống núi.Khi đến nơi, hắn đã chậm một bước. Hồ đã bị kẻ khác trừ khử, mà người đó lại là một bé có vảy trắng mờ hiện nơi khóe mắt.Ngay khoảnh khắc thấy đứa trẻ, hắn cảm nhận mối liên kết huyết thống mãnh liệt.Chỉ một cái liếc mắt, hắn đã hiểu bé có ít nhất sáu phần giống mình này là ai."Ơ kìa, sao ngươi giống ta thế nhỉ?"Bé thấy hắn, không chút sợ hãi, trái lại còn tung tăng chạy đến gần, chăm ngắm khuôn mặt hắn.Cảm giác này khiến hắn chỉ muốn quay người rời khỏi đây ngay lập tức.Nhưng chưa kịp đi, bé đã nhận ra hắn."Ngươi chính là lão hòa thượng hói đầu, phụ thân ta chứ gì? Trông xấu quá, không đẹp bằng đại phụ thân, nhị phụ thân, tam phụ thân của ta.""Mẫu thân ta ngày xưa sao lại thích ngươi nhỉ?"Giọng điệu đầy vẻ chán ghét, thêm vào đó là mấy cái danh xưng “đại phụ thân, nhị phụ thân, tam phụ thân”...Hắn không khỏi rối bời, liền vô thức hỏi lại để xác nhận:"Mẫu thân ngươi có phải là một xà họ Bạch không?"Bé lập tức phồng má, giận dữ giậm chân hắn một cái."Xà gì chứ, ngươi thật chẳng biết chuyện. Khó trách mẫu thân ta không cần ngươi, chẳng ngọt ngào như đại phụ thân, nhị phụ thân, tam phụ thân của ta.""Mẫu thân ta, Bạch Tử Tử, là sơn thần của núi Thanh Thành, không phải đâu nhé!"Sơn thần?Xà lại có thể có cơ duyên lớn đến sao?Cũng phải, đi theo người như nàng, vận khí vốn đã chẳng hề tầm thường, sao có thể không gặp cơ hội tốt."Không chuyện với ngươi nữa, tam phụ thân ta đến đón ta rồi."Bé đột nhiên , đồng thời quay lại vẫy tay về phía sau hắn.Quay đầu , hắn thấy một nam tử mặc thanh y. Người này quả nhiên có diện mạo xuất chúng hơn cả hắn."Tuyết tùng ngọc thụ, phong nguyệt thủy sơn."Hơn nữa, nếu hắn không nhầm, nam tử kia chính là... Long tộc?Trong chớp mắt, cảm giác chua xót đã từng dâng tràn trong Tháp Trấn Yêu lại ập đến, lần này còn mạnh mẽ hơn.Cảm giác ấy dần chuyển hóa thành một loại cảm khó tả, khiến lòng hắn rối loạn.“An An, đã đến lúc về rồi."Nam tử thanh y không bước lại gần, có lẽ vì kiêng dè hắn, giọng vẫn rõ ràng vang lên.Bé chạy qua bên cạnh hắn, líu ríu đáp lại:"Dạ, dạ, con đến đây!""A!"Cùng lúc đó, tiếng dây chuỗi trong tay hắn đứt đoạn, từng hạt rơi vãi trên mặt đất.Hắn cúi xuống, đống hạt châu lăn tứ tán, rồi lại liếc qua bóng lưng bé .An An.Đó là cái tên ngày xưa hắn còn là Sở Tùy Duyên, đã cùng nàng nghĩ ra để đặt cho đứa con tương lai.Không ngờ, nàng vẫn còn nhớ.Chỉ là giờ đây, mọi chuyện đã thay đổi. Nàng dường như đã có những lựa chọn khác, chẳng còn bận lòng đến hắn nữa.Điều đó đáng ra phải là chuyện tốt.Cho thấy rằng, giữa hắn và nàng, đoạn nghiệt duyên này cuối cùng cũng đã kết thúc.Hắn khom người, nhặt từng hạt châu lên, xâu lại thành chuỗi.Nhưng dù tìm thế nào, vẫn thiếu mất một hạt.Giống như những dòng chữ khắc trong Tháp Trấn Yêu, chỉ thiếu một, cũng không thể viên mãn.Không thể viên mãn."Khụ..."Nhìn m@u dính trong lòng bàn tay sau cơn ho, hắn chợt hiểu ra.Nghiệt duyên đã đoạn, thứ thành toàn lại là kiếp của nàng.Sư phụ đã tính sai, thiên đạo quả nhiên thiên vị, không dễ lừa dối.Đáng lẽ nàng phải là người thành toàn cho hắn, cuối cùng lại thành ra hắn hoàn thành tâm nguyện cho nàng.Nhưng kiếp của hắn, chỉ vừa mới bắt đầu.
Bạn thấy sao?