Em trai tôi dẫn bạn gái về nhà. Cô ta lén mặc váy dạ hội cao cấp và trang sức của tôi, rồi giả bộ yếu đuối đáng thương: “Chị, có phải chị xem thường tôi, nghĩ rằng người nghèo như chúng tôi vốn không xứng với những thứ này, đúng không?” “Có điều, chị chỉ có một đứa em trai, đồ của chị cũng là của nó.” “Anh ấy yêu tôi, vậy nên đồ của anh ấy cũng là của tôi.” Tôi mỉm cười, bình thản nói: “Xin lỗi, cô tính sai rồi. Nhà tôi không có ai mù quáng chiều em trai.” “Một kẻ trộm, thật sự không có tư cách động vào đồ của tôi!”
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận
Bạn thấy sao?