Tôn Kiệt huých nhẹ vào tôi, ý muốn bảo tôi ý lễ phép.
Từ lúc vào cửa đến giờ, ba mẹ ta liên tục khó tôi, còn ta thì giả chết coi như không thấy.
Giờ tự dưng sống lại để giả vờ khuyên nhủ.
Đúng là tôi mù mắt mới chọn loại người này.
Mẹ ta gượng vài tiếng, sau đó nhanh chóng chuyển chủ đề.
“Y Y, bây giờ cháu cũng không còn nhỏ nữa, định khi nào sinh con đây?”
Tim tôi khẽ chùng xuống: Không lẽ đây mới là lý do thật sự Tôn Kiệt đưa tôi về?
Muốn mượn áp lực từ ba mẹ để thúc tôi sinh con?
Chúng tôi quen nhau một năm, ta đã nhiều lần ám chỉ muốn có con, tôi đều từ chối.
Sau đó, ta bắt đầu liên tục mời tôi đến nhà.
Tôi quyết định thử dò xét.
“Cháu không định sinh con.”
Quả nhiên, mẹ ta lập tức cuống lên.
“Không sinh con thì sao ! Nhà họ Tôn chúng tôi không thể để tuyệt hậu.
“Cô về với bố mẹ mình, tranh thủ cưới sớm, khi còn trẻ thì cố gắng ba năm sinh hai đứa.”
Bố ta cũng nổi giận: “Không sinh con thì đừng mong bước chân vào nhà chúng tôi.”
Sắc mặt Tôn Kiệt thay đổi ngay lập tức, ta vội vàng nắm lấy tay tôi, ánh mắt khẩn thiết tôi.
“Y Y, em quên rồi à? Chúng ta đã bàn bạc rồi mà, cưới xong sẽ sinh con ngay.
“Nếu em không muốn đăng ký kết hôn sớm cũng không sao, chúng ta có thể sinh con trước, đến khi con ra đời, đám cưới và tiệc đầy tháng cùng một lúc.”
Quả nhiên, hôm nay đúng là một cái bẫy, mục đích chính là để thúc tôi sinh con.
Tôi mà như không , hỏi ta:
“Anh quên rồi à? Tôi bị lạnh tử cung, không thích hợp để sinh con, sợ sinh ra sẽ đông lạnh đứa trẻ mất.”
Dù sao cũng đã quyết định chia tay, điên một chút thì có sao đâu?
Khóe miệng Tôn Kiệt giật giật.
“Y Y, đừng nữa.
“Nghe mẹ đi, ba năm sinh hai, một trai một , hoàn hảo đúng không?”
Tôi đáp lại: “Vậy sao không treo mình lên cây chết đi, thêm một nét vào chữ hảo, thành chữ c…” luôn?”
Sắc mặt ta lập tức trở nên khó coi.
Tôi tiếp tục truy hỏi:
“Tôn Kiệt, sao còn trẻ mà lại khăng khăng đòi có con như ? Hay là có chuyện gì giấu tôi?”
Anh ta vội vàng quay mặt đi, kéo ra một nụ cực kỳ gượng gạo.
“Y Y, em nghĩ nhiều rồi, gì có chuyện gì giấu em chứ.”
Anh ta đang dối.
3
Bầu không khí rất căng thẳng, tôi không thể ngồi yên thêm nữa.
Khi tôi chuẩn bị đứng dậy rời đi, mẹ ta lại lên tiếng: “Đến giờ ăn cơm rồi.”
Tôn Kiệt lập tức thay đổi thái độ, trở nên nhiệt , kéo tay tôi ngồi xuống bàn.
Thậm chí khiến tôi thoáng nghĩ rằng mọi mâu thuẫn vừa rồi chỉ là tưởng tượng của mình.
Nhưng khi thấy bốn món ăn trên bàn, tôi thầm nghĩ: Ha ha.
Trứng xào cà chua, thịt xào cần tây, rau muống xào tỏi.
Món “đắt giá” duy nhất có lẽ là đĩa tôm sú.
Làm việc trong cơ quan nhà nước bao lâu, họ không biết cách tiếp đãi khách thì tôi không tin.
Chỉ có một cách giải thích: họ đã dò hỏi từ Tôn Kiệt về công việc của tôi và bố mẹ, sau đó khinh thường gia đình tôi.
Nên mới bày một bữa cơm qua loa như để đối phó.
Mẹ Tôn Kiệt vừa gắp tôm vào bát của con trai, vừa với tôi:
“Dì không giỏi nấu ăn, nên đơn giản thôi, cũng đỡ lãng phí.”
Tôi gật đầu: “Không sao đâu, cháu cũng chỉ ăn qua loa thôi, không mong gì ăn món gì ngon ở đây cả.”
Vừa , tôi vừa liếc qua Tôn Kiệt bằng ánh mắt hờ hững.
Chỉ thấy ta ôm bát cơm, mặt gần như úp vào trong bát, ăn lấy ăn để, trông như đã đói mười năm.
Nhìn thấy dầu mỡ dính trên khóe miệng ta, tôi bỗng cảm thấy buồn nôn.
Hồi đó sao tôi lại mù quáng đến thế, còn cảm thấy ta nhã nhặn, đẹp trai.
Tôi chán nản dùng đũa đảo vài hạt cơm trong bát, thực sự không nuốt nổi.
Khi tôi đang suy nghĩ xem nên mở lời rời đi thế nào, thì đột nhiên trong bát của tôi xuất hiện vài cọng cần tây.
Ngẩng đầu lên, tôi bắt gặp ánh mắt của mẹ Tôn Kiệt.
“Con phải ăn nhiều cần tây vào, sau này về nhà chúng tôi mới siêng năng .
“Nhà chúng tôi, từ bé đến lớn Tiểu Kiệt chưa từng chịu khổ, sau này hai đứa thành vợ chồng, việc nhà phải dựa cả vào con siêng năng mà thôi.”
Tôi sững người.
Thật không ngờ những kẻ như vẫn còn tồn tại.
Bố Tôn Kiệt liếc tôi một cái, với thái độ cao ngạo.
“Ở nhà họ Tôn chúng tôi, từ trước đến giờ đều là phụ nữ việc nhà, đến đời con trai tôi cũng không ngoại lệ.
“Cô học dần đi, lát nữa ăn xong thì xuống rửa bát.”
Tôi nghiến chặt răng, quay sang hỏi Tôn Kiệt.
“Thật sao?”
Anh ta vừa gặm xong một con tôm, liếm ngón tay và đáp.
“Đúng đúng đúng, trước giờ quên với em, ở nhà không bao giờ việc nhà, sau này em phải vất vả rồi.
“Nhưng em yên tâm, khi mang bầu em có thể nghỉ, mẹ sẽ đến giúp chúng ta.”
Tôi tức đến bật .
Thẳng tay bê cả đĩa cần tây đổ vào bát ta.
“Ăn đi, ăn nhiều vào.
“Lười như , cũng không biết là giống ai.”
Lời vừa dứt, ba người trên bàn đều sững sờ.
Tôn Kiệt “bốp” một tiếng đập mạnh bát xuống bàn.
“Tống Y Y, em có ý gì đây? Mẹ bảo em ăn cần tây là vì muốn tốt cho em, em cần gì phải mỉa mai như thế?
“Sau này cưới nhau, có con rồi chẳng lẽ còn để mẹ phải chăm sóc chúng ta à?”
Từ giây phút ta quát vào mặt tôi, cảm giữa chúng tôi chính thức chấm dứt.
Tôi không một hạt cơm nào trong bát, đứng dậy đi thẳng.
Trước khi đi, tôi còn đặc biệt xách lại toàn bộ quà mang đến.
Những món đồ đắt tiền như , để ở đây một giây tôi cũng thấy phí phạm.
Mẹ Tôn Kiệt lập tức bật dậy, chạy đến chặn trước mặt tôi.
“Cô có hiểu phép tắc không? Đồ đã tặng thì gì có chuyện lấy lại?”
Vừa nãy, cả nhà này đã tranh thủ lúc tôi vào nhà vệ sinh để tra cứu giá trị những món quà.
Giờ biết đây không phải là hàng rẻ tiền, nên họ tiếc.
Tôi lạnh lùng .
“Đồ đắt tiền như dùng cho nhà các người thì không hợp đâu, nhỡ đâu bị đồng nghiệp tố cáo là nhận quà hối lộ thì phiền to.”
“Mất mặt thì không sao, mất việc thì cả nhà các người chẳng phải ngồi gióng gió mà ăn sao?
“Dù sao, cả nhà các người cũng lười chảy thây.”
Tôi không chút do dự, đóng sầm cửa rời đi.
Sau lưng, Tôn Kiệt vội vàng chạy theo.
“Tống Y Y, trước đây sao tôi không nhận ra lại nóng nảy như . Bố mẹ tôi là bề trên, vài câu thì có sao?
“Cô mau quay lại xin lỗi họ, chuyện này coi như xong.
“Nếu không, đừng trách tôi chia tay.”
Tôi còn mong điều đó hơn cả ta.
“Chia đi, chia đi, nhà tôi không với tới đâu.”
Tôn Kiệt giận dữ.
“Hừ, không với tới? Lương của còn chưa bằng một nửa của tôi, rời khỏi tôi xem ai thèm nữa?
“Đừng tưởng có chút nhan sắc thì muốn gì cũng , tôi cho biết, ngoài kia có rất nhiều xinh đẹp hơn muốn sinh con cho nhà tôi.
“Mẹ tôi đúng, là một đứa không có giáo dục, cửa nhà chúng tôi mãi mãi không bước vào .”
Tôi vốn nghĩ không nên đôi co với một gã đàn ông tệ .
Nhưng ta lại lôi cả bố mẹ tôi vào.
Thế thì đừng trách tôi.
Tôi quay lại, khi ta còn chưa kịp phản ứng, tặng cho ta một cái tát.
Tiếng tát vang rõ mồn một.
“Anh là một con chó nhỏ không gốc gác, sủa bậy cái gì thế?”
Tôn Kiệt ôm mặt, giận đến mức mắt như tóe lửa.
“Tống Y Y, cứ đợi đấy!”
4
Mẹ tôi nghe chuyện xảy ra hôm nay, tức điên lên.
“Bố con đã với con từ trước rồi mà, con không chịu nghe.”
Ngay từ khi tôi mới quen Tôn Kiệt, bố tôi đã không đồng ý, vì cảm thấy ta từ đầu đến chân đều toát lên hai chữ “khôn lỏi”.
Nhưng lúc đó tôi lại chìm đắm trong cái bẫy ngọt ngào mà ta tạo ra, không hề để tâm.
Anh ta pha nước đường đỏ khi tôi đến kỳ, nửa đêm đi mua đồ ăn vặt, sáng mùa đông mang đồ ăn sáng ấm áp cho tôi.
Tôi bị những điều nhỏ nhặt này mê muội, cảm thấy mình chiều vô cùng.
Giờ nghĩ lại, tất cả chỉ là những thứ tốn ít chi phí, shipper cũng , chẳng đáng để tôi cảm đến mức mất cả lý trí.
Điều thực sự quý giá là cách chuyện, tri thức, tầm và khả năng điều hành của đối phương.
Những đặc điểm này đòi hỏi chi phí nuôi dưỡng cao hơn một cốc nước đường đỏ rất nhiều.
Bố tôi thường , chọn người phải “môn đăng hộ đối”.
Trước đây tôi khinh thường điều đó, giờ mới nhận ra mình quá non nớt.
Sau khi mắng tôi một trận, mẹ cầu tôi ngay lập tức chia tay với ta.
“Nhà họ nôn nóng muốn con mang thai như , chắc chắn có âm mưu gì đó.
“Con tuyệt đối không để mình rơi vào thế bị .”
May mắn thay, tôi và Tôn Kiệt chưa từng đi đến bước đó.
Mang thai? Không bao giờ có chuyện đó xảy ra.
Bạn thấy sao?