9
Hoắc Lục khẽ ho một tiếng, đứng dậy trước.
“Những kẻ bắt cóc em đã bị bắt. Ăn cơm xong chúng ta cùng đi xem.”
Tôi gật đầu.
Đến nước này, ăn trước đã rồi tính.
Bữa cơm trôi qua trong im lặng, trên đường cũng không ai gì.
Đến điểm hẹn, Giang Y Y đã đợi sẵn, vừa thấy tôi liền vẫy tay điên cuồng.
Định tiến lên chào hỏi, lại liếc thấy khóe môi căng cứng của Hoắc Lục.
Quên mất, cái thùng giấm này ngay cả em mình cũng ghen.
Một bàn tay lớn siết lấy eo tôi, kéo khoảng cách vốn xa gần lại ngay lập tức.
“Người đâu?”
Giang Y Y chỉ tay về phía sau. Hai kẻ bắt cóc đang đeo còng tay, ngồi ngay ngắn trên ghế nhựa nhỏ.
“Hoắc tổng, thuốc đó không hề có tác dụng phụ nào lên cơ thể, thậm chí còn giúp cường tráng hơn. Ngài tha cho chúng tôi đi!”
Hoắc Lục lạnh:
“Thì sao? Chúng tôi chịu tổn thương không hề ít.
“Vì bí mật thương mại của tập đoàn Hoắc, các người ra tay với con cháu nhà Hoắc, còn bắt nhầm người.
“Nên các người thông minh hay ngu ngốc đây?”
Khuôn mặt lạnh lùng, ra lệnh cho cấp dưới dọn dẹp tàn cuộc.
Phía sau vang lên tiếng gào thét và kêu khóc, bàn tay đang ôm eo tôi siết chặt hơn chút nữa.
Bất chợt, Hoắc Lục ôm lấy tôi, như thể vừa trải qua một cơn hoảng loạn.
Ngón tay thô ráp khẽ vuốt nhẹ gò má tôi, ánh mắt mệt mỏi và phảng phất nỗi đau.
“Đừng rời xa tôi nữa.
“Thích tiền của tôi cũng không sao, may mắn là tôi có rất nhiều tiền.”
Không còn thuốc thật, không còn tác dụng nào của thuốc nữa.
Nhưng tôi biết, đây là những lời chân thật từ trái tim .
Thôi rồi, ba năm qua đã xoắn xuýt đủ rồi, tôi không muốn nghĩ ngợi về những chuyện đã qua nữa.
Tôi nắm lấy tay , khẽ an ủi:
“Đừng lo, tôi sẽ không đi đâu.
“Nhìn áp lực lớn như , chúng ta… đi du lịch nhé?”
Biển xanh, bãi cát, soda cam, và những chàng cơ bụng sáu múi.
Tôi và Giang Y Y nằm bệt dưới chiếc ô, mãn nguyện thở dài:
“Đây mới đúng là cuộc sống!”
Lần trước, mới tận hưởng nửa ngày đã bị bắt về nước, lần này cuối cùng cũng như ý nguyện.
Bỏ trốn chỉ để đạt những thứ này, có rồi sẽ không còn gì để mất.
Hoắc Lục bưng hai ly nước cam đi tới, vẻ mặt không vui, che mất tầm của tôi về một chàng sáu múi.
“Em rốt cuộc dẫn tôi đi để giảm áp lực, hay để tăng áp lực cho tôi?”
Nhìn tám múi cơ trước mặt, tôi lau nước miếng.
Thằng nhóc này, tập luyện cũng ra gì phết.
Tôi kéo chui vào lều, xoa xoa tay, sẵn sàng thử sức.
Nhưng chưa kịp hành , cổ tay đã bị giữ chặt lại.
Hoắc Lục hơi nhíu mày:
“Có phải chỉ mà không ăn thì mới giữ em lại không?”
Tôi khựng lại, ánh mắt ngượng ngùng.
Hỏng rồi, bị thấu rồi.
Nhưng khi vào dáng người vai rộng eo thon và khuôn mặt đẹp như sao của , tôi không kiềm mà lòng.
Thế là nghiêm túc trả lời:
“Tất nhiên là không.
“Phải để tôi ăn , mới là kế lâu dài.”
Hoắc Lục gật đầu:
“Đây là em đấy nhé.
“Vậy lần này sẽ không cho tôi leo cây nữa chứ?”
Anh chỉ vào màn hình điện thoại, trên đó là bài báo cũ:
#Hoắc Lục bị leo cây trong đêm cầu hôn.#
Tôi hơi đờ người.
Hoắc Lục nở một nụ có chút đắc ý, giây tiếp theo, cảm giác lành lạnh trên mu bàn tay khiến tôi ngẩng đầu lên.
Một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh dưới bóng dừa.
Tiếng reo hò vang lên phía sau, Giang Y Y cầm máy ảnh và pháo giấy chui vào lều.
“Chúc mừng cầu hôn thành công!
“Chúc mừng chị dâu! À… chúc chị dâu cuối cùng cũng ăn cơ bụng!”
“Cho hỏi cảm giác của người trong cuộc thế nào?”
Tôi bật , lại không kìm , nước mắt trào ra.
Hoắc Lục kéo tôi vào lòng, dịu dàng lau đi giọt nước nơi khóe mắt.
Đối diện máy ảnh, nở nụ bất đắc dĩ mà ấm áp
“Xin cảm ơn sự hỗ trợ to lớn của công nghệ hiện đại và loại thuốc này
“Tập đoàn Hoắc sẽ đầu tư mạnh mẽ vào nghiên cứu thêm, đồng thời đảm bảo không để thuốc bị sử dụng cho mục đích phạm pháp.”
Anh cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi tôi.
“Và tôi cũng rất ủng hộ việc phát triển những công dụng mới của nó qua con đường chính đáng.”
(Hết)
Phiên ngoại
Sau khi mọi hiểu lầm giải quyết, Hoắc Lục lại không vui mừng như tôi tưởng.
“Vậy nghĩa là suốt ba năm qua, chỉ có mình tôi đơn phương đương?
“Em không thích em tôi, cũng chẳng mấy thích tôi.”
Chiếc thùng giấm này giờ lại hóa thành một gã lắm lý sự, ngày càng khó dỗ dành.
Thế nên tôi vẫy tay, bộ xách vali bỏ đi.
“Ba năm rồi mà chẳng có chút cảm giác đương, tôi nghĩ chúng ta cũng không cần tiếp tục nữa.”
Tối hôm đó, chiến sự rất căng thẳng.
Hoắc Lục ngồi đối diện, vén áo khoe cơ bụng, còn tôi thì chỉ biết mà nuốt nước bọt.
Cuối cùng, giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, tôi đuổi ra phòng khách ngủ.
Hoắc Lục ôm gối và chăn, ánh mắt u uất như một chó con bị bỏ rơi.
Không nỡ với ánh mắt tội nghiệp đó, tôi cứng rắn quay người vào phòng.
Ngồi xuống giường, xác nhận không có ai xung quanh, tôi lấy ra “vũ khí tối thượng”.
Một chai chất lỏng trong suốt — đúng , chính là loại thuốc thật vô , thậm chí còn có lợi cho sức khỏe.
Hê hê, không chịu thật để giữ tôi lại thì chỉ đành dùng biện pháp này thôi.
Vui vẻ thêm vài giọt vào cốc nước, tôi bước ra ngoài.
“Cốc nước của bỏ quên trong phòng, mang cho đây.”
Hoắc Lục liếc tôi, có chút do dự.
Nhưng rồi cắn răng, đưa tôi một ly sữa.
“Đây là sữa em hay uống trước khi ngủ.”
Cứ như đang giận dỗi nhau, cả hai đồng loạt uống sạch ly của mình
Khi cạn ly, tôi cảm thấy đầu óc quay cuồng.
Hửm? Một cảm giác quen thuộc lại xâm chiếm tâm trí tôi…
Hoắc Lục biểu cảm của tôi, môi vừa nhếch lên lại nhanh chóng cụp xuống.
“Em đã bỏ gì vào nước?”
Tôi ôm đầu, tuyệt vọng đáp:
“Câu này tôi phải hỏi mới đúng. Anh đã cho gì vào sữa?”
Hoắc Lục nghiến răng, lao đến ôm chặt lấy tôi như một con sói đói.
Hơi thở nóng bỏng phả lên xương quai xanh, còn tôi cũng không kiểm soát mà đáp lại, vòng tay siết chặt lấy .
Để giành thế chủ , tôi vội hỏi:
“Chia tay hay không?”
Anh dụi mặt vào cổ tôi, giọng chắc nịch:
“Không chia.”
“Thế… có chạy không?”
Tôi lẩm bẩm, giọng như sắp khóc:
“Không chạy, không chạy.”
Hai chúng tôi vừa ôm chặt lấy nhau, vừa khó nhọc di chuyển từng chút một.
Không nhịn , cả hai thở dài một tiếng.
Đúng là kiểu nhân “đối kháng lộ”, ăn ý đến kỳ lạ.
(Phiên ngoại kết thúc)
Bạn thấy sao?