Tối hôm đó lại có tuyết lớn, xe cứu thương trượt bánh, bị chậm mất thời gian.
Đến khi Tiểu Tuấn đưa vào viện, bác sĩ chẩn đoán: viêm màng não.
Cậu bé không phải do sốt cao co giật, mà là vì để quá lâu, không chữa trị kịp thời.
Kết quả — bị di chứng, trở thành đứa trẻ ngốc nghếch.
Liễu Kim Ngọc không thể chấp nhận sự thật đó, cứ lẩm bẩm mãi:
“Tại sao? Tại sao kiếp này tôi vẫn không bảo vệ Tiểu Tuấn?
“Rõ ràng thầy pháp oan hồn đã bị trục rồi mà!
“Không thể nào! Không thể nào! Tôi không chấp nhận kết cục này!”
Vì thế, Liễu Kim Ngọc cầm dao lao vào căn nhà đó, vừa gào vừa hét:
“Ra đây cho tao! Có giỏi thì bước ra đây!
“Yêu ma quỷ quái gì thì tao cũng chặt nát mày ra. Tao không sợ đâu!”
Nhưng mặc ta hét thế nào, căn nhà vẫn im lặng như tờ.
Cô ta không dám ở lại căn nhà đó với đứa con ngốc, đành phải đi nhà sống tạm.
Nhưng chẳng ai dám cho ta — ai cũng sợ một người đầu óc bất ổn sẽ chuyện, khiến nhà họ trở thành “nhà ma” thứ hai.
Nghe tin Liễu Kim Ngọc sắp dọn đi, mẹ Trần Thần lập tức chạy đến nhà ta, gom hết đồ giá trị rồi chuồn mất.
Chỉ còn lại một đống quần áo vứt ngổn ngang, căn nhà trông còn hoang tàn, rợn người hơn cả lúc trước.
Không còn cách nào, Liễu Kim Ngọc đành dẫn Tiểu Tuấn về sống ở vùng quê hẻo lánh.
9
Nhưng dù chuyển đi đâu, Liễu Kim Ngọc cũng luôn miệng rằng có một người đàn bà mặc áo đỏ cứ đi theo mình.
Đêm nào ta cũng run rẩy sợ hãi, không dám ngủ một mình.
Tiểu Tuấn thì cứ nửa đêm lại bật khúc khích đầy quái dị — khiến ta càng thêm kinh hãi.
Cuối cùng, Liễu Kim Ngọc nhẫn tâm bỏ rơi Tiểu Tuấn trước cổng trại trẻ mồ côi.
Sau đó, cảnh sát tìm ta và buộc phải đưa Tiểu Tuấn về.
Đối mặt với con trai, Liễu Kim Ngọc vừa khóc vừa :
“Con ơi, con sẽ sớm khỏi thôi. Mẹ nhất định sẽ cho con một cuộc sống tốt đẹp.”
Liễu Kim Ngọc lại xuất hiện dưới khu nhà tôi, cứ đi qua đi lại không dám lên gõ cửa — có lẽ vì trước đây tôi từng cảnh cáo ta.
Rồi ta bắt đầu chửi bới om sòm dưới nhà, giọng the thé chói tai:
“Hạ Nguyệt, sao mày lại độc ác như !
“Mày biết rõ căn nhà đó là nhà ma mà không gì, còn để tụi tao lén dọn vào ở, cuối cùng Tiểu Tuấn bị dọa đến phát điên!
“Mày đúng là đồ tâm địa rắn rết, mày muốn mẹ con tao chết để chiếm đoạt tài sản của tao đúng không? Thế gian sao lại có người ác độc như mày chứ!
“Mày phải chịu trách nhiệm! Không bồi thường một căn nhà cho tao thì tao sẽ ngày nào cũng đứng đây mà loạn!”
Quả nhiên, kiểu người như ta, dù mày khuyên cũng là sai, mà không khuyên thì vẫn là lỗi của mày.
Cho đến giờ, Liễu Kim Ngọc vẫn chưa từ bỏ ý định nhắm vào nhà tôi.
Tiếng gào thét của ta thu hút không ít người hàng xóm đến xem.
Thấy mẹ tôi xuất hiện, ta lập tức lùi lại mấy bước, trong mắt hiện lên vẻ hoảng loạn.
Tôi không nhịn nữa, đi thẳng xuống và tát cho ta một cái thật mạnh.
Cô ta ôm mặt đỏ ửng, gào lên:
“Mọi người mau đến xem! Tống Hạ Nguyệt không chỉ người mà còn đánh người nữa! Trên đời này còn có công lý hay không ?”
Nói rồi, ta ngồi thụp xuống đất, bắt đầu ăn vạ, lăn lộn muốn lấy lòng thương .
Tôi túm lấy cổ áo ta, quát lớn:
“Đúng! Tao đánh mày đấy! Nhà đó là do mày tự đòi mua, hàng xóm lúc đó ai cũng khuyên mày đừng mua, giờ xảy ra chuyện lại đổ hết lên đầu tao? Còn định mơ mộng chiếm nhà của tao nữa à?!”
Hàng xóm xung quanh bắt đầu bàn tán, chỉ trỏ vào Liễu Kim Ngọc:
“Tôi biết con nhỏ này, lần trước chính nó đăng video bôi nhọ Hạ Nguyệt trên mạng đấy!”
“Đúng đó! Trước giờ toàn sau lưng trò, còn từng đánh mẹ Hạ Nguyệt khi ấy không có nhà.”
“Tôi cũng từng thấy. May mà giờ mẹ Hạ Nguyệt khỏe lại rồi.”
“Tôi ở bệnh viện, con trai ta chính là bị ta đấy. Không chịu đưa đi viện, còn để bà đồng bôi bùn lên người, trễ thời gian điều trị tốt nhất.”
Thì ra trước kia mẹ tôi nhẫn nhịn không gì, là sợ sau khi bà mất, tôi sẽ không còn chỗ dựa, nên luôn chịu đựng trong im lặng.
Đúng lúc ấy, một tiếng hét sắc bén vang lên từ phía sau — là mẹ của Trần Thần.
Bà ta lao đến, giơ tay đánh Liễu Kim Ngọc, túm tóc ta đập xuống đất:
“Chính con đàn bà trơ trẽn này lừa con trai tôi vào căn nhà ma, giờ nó thần trí mơ hồ rồi!
“Cô có con rồi mà còn dụ dỗ con trai tôi, muốn nó nuôi con à? Tôi đập chết !
“Loại đàn bà mặt dày không biết xấu hổ như , đáng bị đánh!”
Liễu Kim Ngọc bị một đám các bà đánh cho thâm tím mặt mũi, phải bò lăn ra khỏi khu chung cư.
10
Hôm đó, khi tôi đang đi dạo trong công viên, Liễu Kim Ngọc bất ngờ lao đến như một con sói dữ.
Tay ta cầm một con dao sắc, kề thẳng vào cổ tôi, hung hăng đe dọa:
“Tống Hạ Nguyệt, biết điều thì im lặng đi theo tao. Nếu mày dám lên, tao không ngại xuống tay đâu!”
Tôi bị ta dẫn tới một khu chung cư bỏ hoang.
Cô ta lấy điện thoại gọi cho mẹ tôi, khóe môi nhếch lên đầy đắc ý.
“Dì à, con dì đang ở chỗ tôi. Mang sổ đỏ đến đây, kèm theo giấy tờ sang tên. Nếu dám báo cảnh sát, tôi sẽ nó ngay lập tức.”
Liễu Kim Ngọc tôi bằng ánh mắt khinh khỉnh và đầy giễu cợt:
“Trọng sinh rồi thì sao? Cuối cùng mày vẫn rơi vào tay tao. Tao còn tưởng mày ghê gớm lắm cơ.”
Tôi nhạt đáp:
“Xem thử cuối cùng ai mới là người đến phút chót. Tôi đoán không sai thì ngày xưa, lúc bị lũ cuốn, là mày cố lừa tao bước lên cành cây khô đúng không? Rồi mày mới lao ra ‘cứu’ tao?”
Nụ trên mặt Liễu Kim Ngọc cứng lại, vài giây sau, ta chỉ biết lạnh lùng khẩy:
“Ra là mày cũng không ngu. Chỉ tiếc là, đến giờ mới biết thì cũng muộn rồi.”
Bạn thấy sao?