Nhà Số Bốn Không [...] – Chương 1

Bạn thân tôi muốn mua một căn nhà từng có người chết, tôi đã cố ngăn ấy lại.

“Căn nhà đó không sạch sẽ!”

Căn nhà suýt nữa bị người khác mua mất, thân tôi liền mỉa mai:

“Tôi mua nhà trong khu trường học danh tiếng, cậu là đang ghen tị với tôi đấy à!”

Từ sau khi ấy mua căn nhà đó, con trai ấy liên tục ốm bệnh, sốt cao không hạ, mê sảng nhảm, rồi trở nên đần độn.

Từ đó, ấy ghi hận tôi.

“Cái mồm quạ của cậu, đang yên đang lành bị cậu thành nhà ma!”

Trong cơn tức giận, ấy đẩy tôi ngã từ trên lầu xuống, đến cả mẹ tôi – người đã bị liệt hai chân – cũng không buông tha.

Lần nữa tỉnh lại, tôi quay về đúng ngày ấy định mua căn nhà đó.

1

Lúc ấy, Liễu Kim Ngọc đang hẹn gặp chủ nhà để bàn chuyện mua bán.

Cô ấy quay đầu lại hỏi ý kiến tôi.

“Hạ Nguyệt, căn nhà này giá rẻ lắm, cậu thấy sao?”

Tôi sững người, tâm trí bỗng mơ hồ, như thể vẫn chưa hoàn hồn.

Thấy tôi không trả lời, Liễu Kim Ngọc liền nhíu mày hỏi tiếp:

“Sao thế? Sắc mặt cậu trông không ổn.”

Thì ra là tôi đã trọng sinh rồi.

Tôi chậm rãi mở miệng, giọng có chút trầm thấp.

“Mua hay không là chuyện của cậu, cậu tự quyết đi.”

Nhà mẹ tôi cũng ở trong khu này, nên tôi biết rõ có một căn nhà từng xảy ra chuyện – căn số 404.

Chính là căn nhà mà thân tôi định mua.

Kiếp trước, tôi và mẹ đã hết lời khuyên ngăn ấy, bảo đừng mua căn đó.

Nhưng ấy lại cố chấp cho rằng chúng tôi cố đám.

Sau đó xảy ra chuyện, ấy lại đổ lỗi cho tôi, tức quá mà đẩy tôi ngã lầu.

Căn nhà đến cả môi giới còn không dám bán, mà Liễu Kim Ngọc thấy chủ nhà tự rao bán với giá thấp hơn thị trường 500 triệu, liền tưởng mình nhặt món hời.

Lúc này ấy lộ rõ vẻ không vui.

“Tôi gọi cậu đi coi nhà cùng là vì cậu là thân tôi, cậu không giúp tôi chọn thì ai giúp?”

Tôi đâu dám giúp ấy chọn nữa.

Kiếp trước tôi đã bao nhiêu lần là nhà có chuyện, ấy không chịu tin.

Cô ấy còn bảo:

“Thời buổi khoa học rồi, đừng mê tín phong kiến nữa!”

Lúc này, chủ nhà chen vào một câu:

“Nếu có hứng thú, mình có thể vào xem thử.”

Nghe đến chuyện phải vào nhà, tôi rùng mình sợ hãi.

Liễu Kim Ngọc lại nắm tay tôi, giả vờ đáng thương:

“Hạ Nguyệt, đi cùng tôi vào xem một chút thôi mà.”

Tôi vội vàng từ chối, giọng dứt khoát:

“Tôi có việc gấp ở nhà, cậu tự đi xem đi.”

Hiển nhiên ấy không hài lòng với câu trả lời đó, giữ tay tôi lại, giọng mang theo chút trách móc:

“Hôm nay tôi đã thấu rồi, cậu chẳng hề mong tôi sống tốt. Tôi sắp mua nhà mà cậu trông còn chẳng vui nổi.

“Cậu còn là mẹ nuôi của Tiểu Tuấn nữa đấy. Cậu lớn tuổi như rồi, chưa kết hôn, sau này không dựa vào Tiểu Tuấn thì còn dựa vào ai?”

Tôi đập mạnh xuống bàn, đến cả chủ nhà cũng giật mình.

“Mua hay không là chuyện của cậu, thích thì cứ đi!”

Giọng của Liễu Kim Ngọc pha lẫn kinh ngạc và tức giận.

“Hạ Nguyệt, hôm nay cậu uống nhầm thuốc à?”

Tôi vừa mới trọng sinh trở về, điều đầu tiên tôi cần là đi tìm mẹ tôi.

Kiếp này, mẹ tôi rốt cuộc thế nào rồi?

Tôi vẫy một chiếc taxi và bước lên xe.

2

Tôi trở về nhà, vừa đẩy cửa vào thì thấy mẹ đang ngồi bên lò sưởi.

Bà đang đan len một cách thuần thục, bàn tay phải với vết bớt hình hoa mai ẩn hiện theo từng nhịp kim đan, khiến mắt tôi bất giác ướt nhòe.

“Mẹ ơi!”

Tôi gọi một tiếng, nhanh chóng bước đến bên cạnh bà, nắm chặt tay bà.

“Để con xem mẹ có bị thương ở đâu không.”

Mẹ ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy thương. Bà mỉm , khẽ lắc đầu.

“Mẹ không sao.”

Từ nhỏ tôi đã không có ba, chỉ sống nương tựa với mẹ.

Mẹ dùng tất cả thương để sưởi ấm từng giai đoạn trưởng thành của tôi.

Mẹ đối xử với Liễu Kim Ngọc cũng như con ruột, mỗi lần đan áo len đều đan hai cái — một cái cho tôi, một cái cho ấy.

Bà quàng chiếc khăn mới đan lên cổ tôi, nhẹ giọng hỏi:

“Nhìn xem, khăn này có đẹp không?”

Tôi vuốt ve sợi len mềm mại, nghẹn ngào :

“Mẹ đan khăn đẹp nhất trên đời.”

Sau đó, mẹ kéo ra một thùng khăn len lớn. Tôi tò mò hỏi:

“Mẹ đan nhiều khăn thế gì? Để cho Liễu Kim Ngọc à?”

Mẹ , xoa đầu tôi:

“Cho nó gì? Tất cả đều là đan cho con đấy.”

Kiếp trước, mẹ rất tốt với Liễu Kim Ngọc, sao kiếp này lại thay đổi?

Tôi không nghĩ thêm nữa, mỉm :

“Mẹ ngồi nghỉ đi, để con món cà tím kho cho mẹ ăn.”

Được sống lại lần nữa, tôi chỉ muốn sống yên ổn bên mẹ, tuyệt đối không để Liễu Kim Ngọc tổn thương chúng tôi thêm lần nào nữa.

Chúng tôi ngồi bên bàn ăn, vừa ăn cơm nóng hổi vừa vui vẻ.

Bỗng tiếng chuông cửa vang lên cắt ngang không khí ấm áp.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...