1.
Ta đưa vào phủ khi vừa lên tám, đứa em út của ta thì nhỏ hơn một chút, khi đó nó chỉ mới lên sáu.
Chỉ nghe thấy quản gia với phu nhân: “Trong số đám trẻ con ở trong phủ, hai đứa nhỏ này có độ tuổi phù hợp nhất, cha mẹ chúng đều là người hiền lành, thật thà.”
“Vẫn là ngươi suy nghĩ chu toàn, dùng người như mới thấy an tâm , chung quy lại người trong nhà vẫn hiểu rõ quy củ hơn.” Phu nhân đã như .
“Mẫu thân, con muốn đứa nhỏ này!” Tiểu thư vừa thấy khuôn mặt của hai tiểu nha đầu chúng ta liền lập tức chọn muội muội.
Hơn ai hết, ta biết rõ đứa em út này của ta trông rất đáng , những lúc con bé nũng, tim của ta đều muốn hóa thành nước.
Phu nhân cau mày, không trực tiếp đáp ứng cầu của đại tiểu thư, trong lời ngược lại có ý từ chối: “Tuổi của nó quá nhỏ, e là việc sẽ không vừa ý.”
Dù đại tiểu thư có nài nỉ như thế nào, phu nhân vẫn không mềm lòng. Thấy , quản gia chỉ đành đứng ra giảng hòa: “Vừa nãy lão nô còn có điều chưa rõ, hai đứa nhỏ này là chị em ruột, hay là…”
Phu nhân thở dài, ta với muội muội trong thoáng chốc rồi : “Được rồi, cho hai nha đầu này nha hoàn thiếp thân đi.”
Từ sau ngày hôm đó, hai chị em chúng ta liền đi theo hầu hạ bên cạnh đích trưởng nữ của phủ Thượng thư.
Tiểu thư dựa theo khuôn mặt mà đặt cho chúng ta những cái tên mới, gọi là Minh Nguyệt và Phồn Tinh.
Minh Nguyệt dĩ nhiên là muội muội xinh đẹp của ta. Còn Phồn Tinh là ta, đứa có hai má lấm tấm tàn nhang.
Tiểu thư là người rất thông minh, cũng rất hoạt bát và hiếu , ghét nhất là phải bài tập luyện chữ của phu tử.
Vì tiểu thư đã cầu ta phải bắt chước nét chữ của nàng ấy, giúp nàng ấy hoàn thành chỗ bài tập phiền phức, tốn công tốn sức kia.
Lúc mới đầu không qua mặt phu tử, bị trách rất nhiều lần, lâu dần, chữ của ta ngày càng giống với chữ của tiểu thư, đến mức chính chúng ta cũng khó phân biệt .
Vì để ta giúp nàng ấy bài tập trên lớp tốt hơn, tiểu thư đã xin phu nhân cho ta theo hầu nàng ấy cả lúc đi học.
Phu nhân đương nhiên thấu suy nghĩ này của tiểu thư, cuối cùng bà ấy vẫn đồng ý. Phu nhân rằng Lý phu tử dạy học quá mức nghiêm khắc, thật không biết ông ấy để ý đến bài tập của một đứa bé nhiều đến như để gì.
Một ngày nọ, sau khi lớp học kết thúc, Lý phu tử đã gọi ta lại, đưa cho ta một tờ giấy.
Bên trong là bài tập mà ông ấy đã giao cho tiểu thư từ mấy ngày trước, chỗ bài tập này đương nhiên cũng do ta hộ tiểu thư.
Lý phu tử : “Còn có cách giải đơn giản hơn.”
Lý phu tử có lẽ đã sớm biết chuyện ta giúp tiểu thư bài tập, chỉ là ngoài mặt vẫn vờ như không biết.
“Cầm quyển sách này về đi, tự mình tìm đáp án.” Lý phu tử đưa cho ta một cuốn sách sau đó liền rời đi.
Ngày hôm sau, Lý phu tử đến dạy học như thường lệ. Tiểu thư vì đã có hẹn đi chèo thuyền với mấy nương khác, vừa tan học đã vội vội vàng vàng rời phủ.
Ta đứng dậy tiễn Lý phu tử, trên đường đi, ta với ông ấy rằng bản thân đã đọc xong cuốn sách đưa hôm qua, sau đó bắt đầu bàn luận về nội dung trong sách.
Lý phu tử ban đầu chỉ là tùy ý nghe thử một chút, càng nghe ông ấy lại càng trở nên chăm , ánh mắt dán chặt vào ta.
Ông ấy đã từ “tốt” liên tiếp ba lần.
Ta cảm thấy hơi khó hiểu, đây chỉ là những thứ đã viết trong sách thôi mà.
Từ đó trở đi, mỗi ngày Lý phu tử tới, ngoài việc dạy học cho tiểu thư, ông ấy sẽ giao riêng cho ta một vài câu hỏi.
Cứ như cho đến năm ta mười tuổi, Lý phu tử với phu nhân rằng bản thân tài hèn sức mọn, sợ là không đủ năng lực tiếp tục đảm nhiệm vị trí này, vì muốn tiến cử một vị tiên sinh khác tới dạy học thay ông ấy.
Năm đó, ta đã âm thầm gia nhập học phái Trù, trở thành đồ đệ của Sầm tiên sinh.
Không dưới một lần, ta nghe thấy Sầm tiên sinh cảm thán: “Một tài năng như thế này mà lại sinh ra trong cơ thể của một nữ tử, thật đáng tiếc…”
Ta không hiểu vì sao ông ấy lại thấy đáng tiếc cho ta.
Những đứa trẻ sinh ra ở trong phủ như ta và muội muội, hầu cận chủ nhân, còn dạy cho biết đọc biết viết, đã xem là tốt số lắm.
Lúc ta mười bốn tuổi, Sầm tiên sinh hỏi ta sau này có dự định gì.
Bạn thấy sao?