Nha Hoàn Tiểu Xuân – Chương 9

Trần Đạc bị phụ thân trói lại đưa đến Ung Châu, hắn để lại cho ba người chúng ta mỗi người một bức thư, nhờ tiểu tư nhân lúc đêm khuya đưa tới.

 

【Tiểu Xuân muội muội, cả đời này ta nhút nhát như chuột nhắt, sống dưới sự che chở của phụ thân mẫu thân, chẳng nên trò trống gì, không có chí lớn. Loạn binh sắp nổi lên, ta vốn muốn ở lại cùng các ngươi đồng cam cộng khổ, phụ thân lại phái người khóa cửa phòng, trói tay chân ta lại, ngày mai chuẩn bị đưa ta đến Ung Châu lánh nạn, ta hết lời cầu xin mới viết ba bức thư này, gửi cho ba người tốt.

 

Ta muốn xin lỗi muội, thứ nhất là lúc đầu ta xem thường muội, chỉ là nhất thời hứng khởi muốn xem thử nữ tử có thể viết ra loại sách gì, lại không ngờ muội có thể viết hay như . Ta đối với muội vừa bội phục vừa ghen tị, cho nên cố ý châm chọc muội, 《Nữ phò mã》 đi ngược lại thuần phong mỹ tục, kỳ thật cả đời này ta ngưỡng mộ nhất chính là những người hành hiệp trượng nghĩa, còn ta, Trần Đạc cả đời này chỉ có thể một kẻ vô danh tiểu tốt, sống tạm bợ qua ngày.

 

Thứ hai, ta là một kẻ vô dụng, ta không thể thuyết phục phụ thân đưa cả bốn người chúng ta đến Ung Châu. Ta biết, suy nghĩ của ta rất buồn , thân phận của Ưng Cửu và Dữ Hạc đặc thù, trong cuộc hỗn loạn này còn có thể tự bảo vệ mình, ta chỉ lo lắng cho muội, một mình ở trong căn nhà nhỏ đó, nếu loạn binh ập tới, phải sao để bảo toàn tính mạng đây.

 

Ta nghĩ tới nghĩ lui, điều duy nhất có thể là sai người len lén lấy trộm chìa khóa một tiệm tiền trang của phụ thân, phụ thân từng cho xây một mật thất ở đó, còn coi như kiên cố, ngàn vạn lần mong, mong muội bình an. Huynh đệ ta chỉ có thể như , mong muội thông cảm.】

 

Trong phong thư còn có chìa khóa và bản đồ địa hình tiệm tiền trang.

 

Ta từ nhỏ không phụ thân không mẫu thân không huynh đệ tỷ muội, có người huynh trưởng như , không còn gì để tiếc nuối, đủ rồi.

 

Trần Đạc không phải là chuột nhắt, hắn là ánh sáng của ta.

 

Gặp lại Phương Dữ Hạc và Ưng Cửu, hai người đều gầy đi rất nhiều, Phương Dữ Hạc thậm chí còn có râu ria lún phún, đây là điều mà một kẻ tự xưng là phong lưu phóng khoáng như hắn chưa từng có.

 

Xung quanh Ưng Cửu toát ra vẻ bi tráng và c h ế t chóc nồng đậm, nàng lấy một tấm lệnh bài từ trong n.g.ự.c ra: "Tiểu Xuân, đi đi, bây giờ lập tức rời khỏi thành."

 

"Ra khỏi thành sẽ có xe ngựa đưa ngươi đến nhà ngoại tổ của ta ở Đạm Châu, ở đó ngươi sẽ không sao đâu."

 

Trong mắt Phương Dữ Hạc cũng chất chứa sự mệt mỏi sâu sắc, chỉ cố gắng gượng an ủi ta: "Đừng sợ, chúng ta đều sẽ không sao đâu."

 

Ta nhận lấy lệnh bài, chỉ là một tấm lệnh bài nhỏ bé, lại nặng đến mức ta không cầm nổi.

 

"Ta không biết hai người muốn chuyện lớn gì, trong mắt ta, cái gọi là thiên hạ này không bằng sự an nguy của hai người. Ta không muốn thấy hai người chĩa đao thương vào nhau, cũng không muốn thấy hai người vì trung thành với một người mà hy sinh đổ máu, ta rất ích kỷ, ta hy vọng hai người sống."

 

"Ta sẽ cố gắng sống sót."

 

Lần này Ưng Cửu không gì đến chuyện báo ân báo oán nữa, chỉ đưa tay ôm chặt lấy ta.

 

Nàng giống như lần đầu tiên gặp mặt, dùng ngón tay thô ráp lau nước mắt cho ta.

 

Còn Phương Dữ Hạc, hắn chỉ khẽ nắm lấy vạt áo ta, : "Nam nữ thụ thụ bất thân."

 

Bóng lưng hai người khuất dần, đến ngã ba đường thì tách ra hoàn toàn.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...