Tiểu Thu thu dọn cho ta một cái tay nải, bên trong có đồ thêu của nàng, tiền riêng nàng tích cóp và hai quyển sách mới tinh.
"Nữ tú tài, sau này phải cố gắng học hành cho tốt đấy."
Ta cũng để lại cho nàng một cái hộp, bên trong là kim chỉ mới mua và một chiếc vòng tay bạc.
Năm đó nàng bị bán vào phủ, lão nương trong phủ thấy nàng có một chiếc vòng tay bạc, liền nửa lừa nửa ép lấy mất.
Lúc ấy Tiểu Thu vừa khóc vừa với ta, nương ở quê nàng khi xuất giá đều phải đeo một chiếc vòng tay bạc, nếu không sẽ không gả cho người tốt.
Gió cát bay vào mắt chúng ta.
Ta :
"Tiểu Thu, muội là một nương tốt nhất, muội xứng đáng có chiếc vòng tay bạc đẹp nhất."
Nàng :
"Tiểu Xuân, hãy bay đi, bay thật xa, đừng bao giờ quay đầu lại nữa."
.........................................................
Ta mua một căn nhà nhỏ.
Từ bếp quay người là đến thư phòng, từ thư phòng quay người là đến khuê phòng.
Phương Dữ Hạc và Ưng Cửu cao lớn, xách theo thịt và cá chép lúng túng đứng ở cửa bếp nhà ta.
Ta đang chăm dựng giàn mướp, hai mắt sáng lên: "Có thịt ăn rồi!"
Trần Đạc ôm một chiếc bình hoa lớn, căn phòng nhỏ bé của ta, thở dài:
"Tiểu Xuân, hay là ta đổi thành bạc cho ngươi ."
Buổi tối, dưới tiếng ve kêu, mở hai vò rượu, mặt ta đỏ bừng say khướt :
"Hy vọng sau này ta có thể đổi một căn nhà lớn hơn! Viết những quyển sách hay hơn!"
"Tuy ta không có tài kinh doanh, ta tin chắc một ngày nào đó sẽ tìm lối thoát khác!"
Trần Đạc hào khí ngất trời uống cạn một ly: "Một ngày nào đó, ta cũng muốn đại hùng..." Nói xong liền gục xuống bàn ngủ.
"Ta không có lý tưởng, ta chỉ muốn sớm ngày báo đáp ân ."
Ngón tay Ưng Cửu run run, rõ ràng là nàng chưa say, nàng rất tỉnh táo.
Còn ta đang trong trạng thái nửa say nửa tỉnh.
Ta Ưng Cửu, cuối cùng không nhịn nữa ôm chầm lấy nàng khóc lớn, vừa khóc vừa xụt sịt mũi vào người nàng:
"Báo ân gì mà phải trả bằng mạng sống chứ! Ta thật sự không hiểu, trả một lần là đủ rồi, ngươi lần nào cũng trả, ân lớn đến đâu cũng phải trả hết rồi chứ, cuộc đời của ngươi còn dài, phải hướng về phía trước chứ."
Khuôn mặt xinh đẹp khí của Ưng Cửu lộ ra vẻ bi thương khó hiểu, nàng xoa đầu ta: "Vừa là báo ân, cũng là báo..."
Giọng nàng rất nhỏ, ta gần như không nghe rõ.
Chúng ta lại uống rất nhiều rượu, rất nhiều lời say, nhân sinh luôn cảm thấy có những khoảnh khắc nếu có thể lưu giữ mãi mãi thì tốt biết mấy, lại không biết, ngay từ khi bữa tiệc bắt đầu, đã định sẵn kết cục tan rã.
Gặp gỡ tiểu thư của một thế giới khác, đã cởi bỏ sợi dây trói buộc tâm hồn ta; Ngày đêm bên cạnh Tiểu Thu, là cảm như huynh đệ tỷ muội; Còn ba người bọn họ, là tri kỷ khi ta tự do.
Ta rất muốn vĩnh hằng, lại không thể thoát khỏi vô thường.
Trong lúc mơ màng, ta nghe thấy Ưng Cửu với Phương Dữ Hạc: "Giúp ta đưa Trần Đạc về."
"Chờ chút."
Giọng của Phương Dữ Hạc càng ngày càng gần, ta cảm thấy tóc mai bị vào, hình như có người cài trâm cho ta.
"Ước mơ của ta là..."
Ta mơ màng mở mắt ra, thấy trong đôi mắt hồ ly của Phương Dữ Hạc lóe lên tia gian xảo.
"Ta sẽ không ra đâu, ra sẽ không linh nghiệm nữa."
Bạn thấy sao?