Thanh kiếm kề lên cổ Trần lão bản, suýt chút nữa thì cứa ra máu.
Ta bò ra ngoài, hô lớn: "Buông Trần lão bản ra, ta là người mượn cuốn 《Sơn Hải Chú》 trước đó, thứ các ngươi muốn có thể ta biết!"
Lúc này ta mới rõ ràng bộ dạng nữ tử kia, tướng mạo cao lớn khí, trên mặt đầy vết máu, đôi mắt sắc bén như chim ưng.
Nàng buông Trần lão bản ra, tiến về phía ta.
Lúc này, một giọng lười biếng vang lên: "Ưng Cửu, ngươi muốn trói nàng ta sao? Không , ta còn chưa xem xong 《Nữ phò mã》."
"Phương hồ ly, ngươi quên rồi sao, ta chưa bao giờ vào nữ nhân dù chỉ một chút."
Nàng đi đến trước mặt ta, cách ta rất gần, ta mới phát hiện ra lông mi nàng rất dài, in bóng lên gò má màu lúa mì, như cành liễu lướt qua đất vàng.
Ưng Cửu đột nhiên giơ tay lên, một cơn gió phất qua trán ta, ta khẩn trương nuốt nước miếng, lại thấy nàng chỉ nhẹ nhàng nhặt mảnh gỗ vụn trên trán ta.
Nàng có chút ngại ngùng, cố ý đè thấp giọng vốn dĩ thô ráp, giọng điệu ôn hòa hỏi ta:
"Tiểu nương, ngươi còn nhớ 《Sơn Hải Chú》 bên trong có kẹp thứ gì không?"
Trần lão bản vừa mới tỉnh lại sau cơn choáng váng, sùi bọt mép, lẩm bẩm: "Nữ ma đầu bị nhập xác sao?"
Bị Ưng Cửu liếc mắt một cái, lại như chim cút rụt đầu lại.
"Không nhớ cũng không sao."
Giọng lười biếng lúc nãy lại vang lên.
Một nam tử mặc quan phục màu đỏ chớp chớp đôi mắt hẹp dài như hồ ly, tủm tỉm chắp tay về phía ta:
"Tại hạ Phương Dữ Hạc, là độc giả số một của 《Nữ phò mã》, chưa cho phép, mạo muội gặp mặt, thật là xin lỗi."
Thì ra vị này chính là vị độc giả mà Trần lão bản muốn gặp ta.
Người này dáng người cao ráo, lại có bộ dạng thư sinh trắng trẻo, có vẻ ôn hòa dễ bắt nạt, nhất là nốt ruồi son giữa mi tâm, vừa mị vừa thoát tục.
Sợi chỉ vàng trên trường bào thêu hình cá bay vô cùng bắt mắt, hắn thản nhiên ngồi trên chiếc ghế thái sư bị c.h.é.m mất một đoạn chân ghế, lắc lư đôi chân thon dài ta chằm chằm.
Còn Ưng Cửu thì đứng thẳng người, sắc mặt hơi lạnh lùng cảnh cáo: "Đây là vụ án Vương phủ phụng mệnh điều tra, mong ngươi đừng nhúng tay vào."
Phương Dữ Hạc tháo mũ quan xuống, vẻ mặt vô tội: "Ta đến tiệm sách nghỉ chân, khi nào thì muốn điều tra vụ án?"
"Ta việc cùng lắm chỉ là đối phó, nào giống ngươi, vì người đó, ngay cả mạng cũng có thể vứt bỏ."
"Đừng cãi nhau nữa, nghe vị nương này đã."
Ánh mắt hai người lại đồng loạt về phía ta.
Một người mặc áo giáp, một người mặc quan phục.
Đều cao lớn như nhau, trên người đều toát ra sát khí không giấu .
Nhìn đến mức ta sởn gai ốc, ta giống như con cừu non chờ bị g i ế t thịt vậy.
"Để ta xem lại 《Sơn Hải Chú》 một lần nữa đã."
Ta giả vờ bình tĩnh cầm lấy sách, sau lưng mồ hôi ̣nh ướt đẫm.
Bọn họ có vẻ như không có ác ý gì với ta, thậm chí có thể là rất khách sáo, điều ta sợ nhất chính là đặt bản thân vào trong tầm kiểm soát của người khác.
Cũng giống như tiểu thư hiện tại đối với ta, cũng sẽ ban thưởng cho ta thể diện, loại ân huệ này, là một loại bố thí của kẻ bề trên đối với kẻ dưới, cái gọi là ân huệ và đao kiếm, cùng lắm chỉ là một đường ranh giới mong manh, chỉ cần bọn họ thay đổi suy nghĩ.
Ta gạt bỏ tạp niệm, lật từng trang sách một.
Không có gì cả, không có kẹp gì cả, cũng không có dấu vết gì.
"Ta không tìm thấy..."
Nhưng trong nháy mắt, ta đột nhiên nghĩ đến một khả năng, bèn tách mép sách ra, quả nhiên tìm thấy một vết tích bị xé đi mờ nhạt.
"Nếu thứ mà các người muốn tìm là một manh mối nào đó, không có kẹp thêm gì khác, thì manh mối này cũng có thể là nội dung của chính 《Sơn Hải Chú》, các người có thể so sánh với những cuốn 《Sơn Hải Chú》 hoàn chỉnh khác, từ đó suy đoán xem thiếu trang nào."
"Các người yên tâm, ta và Trần lão bản tuyệt đối sẽ không tò mò về trang sách bị thiếu kia đâu."
Bạn thấy sao?