Nha Hoàn Tiểu Xuân – Chương 11

Dựa vào sự quen thuộc với các ngõ phố, chúng ta vừa chạy vừa trốn về phía tiệm cầm đồ của nhà họ Trần.

 

May thay là tiệm cầm đồ của nhà họ Trần vẫn chưa bị ảnh hưởng, nhà họ Trần đã chuyển tiền và những đồ vật có giá trị đi trước nên bên trong trông rất tiêu điều.

 

Ta đá đổ và bẻ gãy mấy cái chân ghế, lộn xộn đồ đạc ở quầy, cố cho trông giống như đã bị cướp , sau đó mới dẫn bé vào mật thất.

 

Hai gò má bé vẫn còn đẫm nước mắt: "Mẹ đâu?"

 

Ta đưa tay lau khô nước mắt cho bé, ngồi xổm xuống thẳng vào mắt bé:

 

"Tên muội là gì?"

 

"Tùng Tử."

 

"Tùng Tử này, muội nghe đây, mẹ muội mất rồi, mất rồi tức là cả đời này sẽ không gặp lại nữa muội phải sống thật tốt. Kiếp sau muội sẽ gặp lại mẹ, ở một thời đại tốt đẹp hơn, hòa bình hơn, hai người sẽ tiếp tục mẹ con."

 

"Mẹ mất rồi sao? Không gặp lại mẹ nữa sao?"

 

Lúc này Tùng Tử mới nhận ra rằng khoảnh khắc mẹ đưa cho bé chiếc trâm cài hoa chính là lần gặp mặt cuối cùng, bé há hốc mồm, đồng tử co lại, như sắp khóc òa lên.

 

Ta bịt miệng bé lại, khẽ : "Xin lỗi Tùng Tử, ta nên bịa ra một lời dối để an ủi muội. Nhưng vào thời khắc sống còn, ta phải cho muội biết sự thật, và cầu muội không khóc, tiếng khóc sẽ dẫn quân truy đuổi đến, chúng ta muốn sống thì không để chúng phát hiện ra."

 

Ta buông tay bé ra, quan sát phản ứng của bé.

 

Cổ họng bé khẽ đậy, vừa phát ra tiếng khóc nức nở thì tự tay bịt miệng lại bằng bàn tay nhỏ bé của mình.

 

Ta kiểm kê lương khô và nước trong mật thất, hơi an tâm, lương khô và nước mà nhà họ Trần dự trữ đủ dùng trong một tháng.

 

Chỉ cần không có gì bất trắc, ta và đứa trẻ đang ngủ say vẫn còn vương nước mắt trên má này có thể sống sót ra ngoài.

.............................................

Là bách tính bình thường, điều bi ai nhất chính là, sự hy sinh đổ m.á.u của chúng ta sẽ không bao giờ ghi lại trong sử sách.

 

Vị vua chiến thắng có thể tô hồng thái bình, rằng cuộc chiến do hắn phát là chính nghĩa, vị vua thất bại cũng sẽ có hậu duệ và những người ủng hộ ca tụng sự dũng cảm của bọn họ lúc sinh thời.

 

Nhưng mà bách tính, bị cuốn vào cuộc chiến một cách mơ hồ, đến lúc c h ế t cũng sẽ không biết là cuộc binh biến này do vị vua nào phát vì mục đích gì, trong đầu chỉ nghĩ đến bản thân c h ế t đi, ruộng đồng, con cái trong nôi phải sao.

 

Bên trong mật thất tối om, ta dựa vào một ô cửa sổ nhỏ để phân biệt ngày đêm, ta dùng móng tay gạch từng đường ngang, ghi lại số ngày tháng.

 

Ta và Tùng Tử không dám chuyện, bên ngoài thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng kêu thảm thiết và tiếng binh khí của binh lính cướp bóc.

 

Cứ như trôi qua mười ngày.

 

Dưới trạng tinh thần căng thẳng cao độ, ta trở nên lo lắng bất an, một chút tĩnh nhỏ cũng có thể khiến ta tỉnh giấc.

 

Mà trong giấc mơ ngắn ngủi, tất cả những người ta từng gặp đều lần lượt xuất hiện.

 

Diêu Mộng Lan hung dữ bóp cổ ta: "Có phải ngươi và Điện hạ có tư không, có phải ngươi muốn vượt mặt ta chủ tử hay không?"

 

Ta trở tay đẩy ngã nàng ta xuống đất: "Cút đi, ta từ trước đến nay đều thấy ghê tởm thứ mà ngươi quý."

 

Tiểu Thu sinh con trong màn trướng, gào khóc thảm thiết: "Mẹ ơi--"

 

Ta luống cuống tay chân lo lắng: "Sao lại như ? Rõ ràng ta đã cho nàng ấy nhiều tiền như thế rồi." 

 

Ưng Cửu và Phương Dữ Hạc cầm kiếm đ.â.m nhau trong mơ, ta tay trái bịt một vết thương, tay phải bịt một vết thương, vừa khóc vừa với bọn họ:

 

"Đừng tự g i ế t lẫn nhau nữa, không nghe lời chút nào cả."

 

Cuối cùng là Tùng Tử mở to đôi mắt tròn xoe: "Tỷ tỷ, hình như muội nghe thấy tiếng cạy cửa sổ."

 

Nhưng mà, đây không phải là mơ.

 

Ô cửa sổ thông gió trong mật thất đang bị người ta dùng kiếm cạy ra từng chút một.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...