Cuối cùng ta vẫn không thể đến Đạm Châu, mà là tận mắt chứng kiến cuộc binh biến này.
Cổng thành bị phong tỏa trước thời hạn.
Bách tính bên cạnh nhao nhao nghị luận: "Chuyện gì , sao hôm nay cổng thành lại đóng sớm như ?"
"Haiz, có thể có chuyện gì chứ? Đây là kinh thành, an toàn lắm."
"Cũng đúng, có lẽ là sợ bọn thổ phỉ hoành hành."
Những bách tính bị bỏ lại vẫn vô tri, vô tội đi lại trong dòng người, còn ta ở giữa bọn họ, cũng chẳng khác gì bọn họ.
Chỉ là ta biết trước bọn họ một chút, cũng không thể thay đổi vận mệnh của chính mình.
Lệnh bài ra khỏi thành giống như vé lên thuyền chạy nạn, lúc ta sắp lên thuyền, thì thuyền đã nhổ neo trước.
Nhưng đại đa số mọi người, ngay cả tư cách lên thuyền cũng không có.
Sờ sờ chìa khóa tiệm tiền trang mà Trần Đạc đưa cho trong túi, đây là lá bùa hộ mệnh cuối cùng của ta.
Ta không thể đi tìm Ưng Cửu và Phương Dữ Hạc, ánh mắt phía sau bọn họ quá nhiều, có thể đến tìm ta sắp xếp đường lui đã là điều tốt nhất bọn họ có thể cho ta sau khi thoát khỏi sự theo dõi của những ánh mắt kia.
Cứ coi như ta đã rời khỏi thành rồi, có lẽ như bọn họ sẽ yên tâm hơn để tự bảo vệ mình.
"Mẹ ơi, cái trâm cài tóc này đẹp quá."
Bé nũng nịu với mẫu thân, chỉ vào trâm cài tóc bi bô nói, người mẹ sống tiết kiệm lấy từ trong túi ra mấy đồng đưa cho người bán hàng rong, cảnh tượng ấm áp này như thể tai họa cách rất xa rất xa những người dân bình thường...
Một mũi tên xé gió lao tới, ghim thẳng vào đầu người mẹ.
Mà tay người mẹ đó vẫn dừng lại ở tác cài trâm cho con , nhịp tim cũng vĩnh viễn dừng lại.
Nàng ấy ngã xuống, trên mặt vẫn còn nụ .
Đám đông nháy mắt như nổ tung, tiếng ồn ào nổi lên.
Tiếng vó ngựa dồn dập từ xa truyền đến, một tiểu quan bị trúng tên, toàn thân đầy m.á.u dùng hết sức lực hét lớn:
"Binh biến rồi-- mau chạy đi--"
Bé vẫn còn đang mân mê trâm cài tóc, ngây thơ ngồi xổm xuống người mẹ đã c h ế t: "Mẹ ơi, đừng ngủ nữa, dậy xem hoa này."
Ta nghiến răng nghiến lợi, kéo con bé chạy, nó khóc lóc gọi mẹ trên vai ta.
"Mẹ của muội c h ế t rồi, kẻ g i ế t mẹ muội đang đuổi theo sau kìa! Muội còn khóc nữa, ta sẽ bỏ muội lại đây, tự mình chạy trốn, để muội bị kẻ xấu bắt đi!"
Nó quả nhiên nín khóc, ở cái tuổi này, cái c h ế t là một khái niệm mơ hồ, lại có nỗi sợ hãi theo bản năng với việc bị bỏ rơi, bị kẻ xấu bắt đi.
Giống như lúc nhỏ chạy nạn, mẹ đã với ta: "Ta không cần con nữa, con phiền phức quá."
Ta lập tức nín khóc, bà ấy vẫn không quay đầu lại mà bỏ đi.
Bây giờ ta đã trưởng thành, ta sẽ không kẻ không giữ lời, con bé không khóc nữa, ta liền dẫn nó đi tìm đường sống trong chỗ c h ế t.
Bạn thấy sao?