Nha Hoàn Thông Phòng [...] – Chương 2

Khi ta mới vào phủ Thụy vương đã bị nâng theo cửa hông đến sân viện hẻo lánh này, không danh không phận, trở thành nha hoàn thông phòng cho Thụy vương.

 

Nhưng khi đó Thụy vương cũng chỉ có một nha hoàn thông phòng là ta, hầu như mỗi ngày đều qua đêm trong viện của ta. Chúng ta triền miên ân ái, tới mức ta đã tưởng hắn cũng nảy sinh vài phần cảm với ta.

 

Ta đã khờ dại nghĩ, hắn hiểu sự khó xử của ta, hiểu thân phận thứ nữ thân bất do kỉ, chuyện kia ta cũng từng giải thích không phải do ta tính kế, lúc ấy hắn còn gật đầu tin ta.

 

Ta những tưởng đã tìm chỗ dựa chung thân.

 

Nhưng sau đó, mấy lần ta thay hắn chắn đao, còn có một lần trúng độc tới suýt mất mạng, hắn lại bỏ ta ở lại, đến trước cửa phòng đích tỷ dầm mưa suốt một đêm. 

 

Chính miệng hắn đã cho ta nghe chân tướng, “Sao ta có thể loại nữ nhân như ngươi? Chẳng qua ở vị trí của ta sẽ phải chịu không ít công kích ngoài sáng trong tối, nếu ngươi đã nhất quyết hiến thân, ta cũng không ngại dùng ngươi để bảo vệ Yên Nhi.”

 

 

Ngụy Thừa Giác đột nhiên cúi đầu hôn lên những giọt nước mắt trên má ta, “Đang nghĩ gì ? Sao đột nhiên lại khóc? Ta đau ngươi?”

 

Ta quật cường nhạo, “Thiếp đang khóc ngài chưa ăn cơm chiều sao? Một chút khí lực cũng không có…”

 

Sau đó là một trận mưa rền gió dữ.

 

Thật lâu sau, cuối cùng Ngụy Thừa Giác phát tiết xong, vẫn ôm lấy ta không chịu rời đi, “Kiến Thanh, sau này ngươi ngoan ngoãn một chút, ta vẫn có thể giữ ngươi ở lại. Còn Chiêu Nhi, cũng có thể để ngươi tiếp tục nuôi dưỡng. Yên tâm, cho dù đích tỷ của ngươi gả tới đây, những thứ gì nên thuộc về ngươi, ta tuyệt đối không bạc đãi.”

 

Ta thầm mắng trong lòng, đúng là mặt người dạ chó, tên nam nhân này không phải là luyến tiếc thân thể của ta sao.

 

Trước mặt người ngoài bộ thanh cao lãnh đạm, trên giường của ta lại dục cầu bất mãn, chẳng qua là vì hắn tiếc nuối chút cảm thụ này mà thôi.

 

Thấy ta không trả lời, Ngụy Thừa Giác càng siết ta chặt hơn.

 

Ta nghiêng đầu che miệng hắn lại, cuối cùng bên tai cũng yên tĩnh.

 

Ta rất rõ ràng, trong cuộc đời hắn chưa từng có một khắc ta, mà ta cũng chỉ muốn phóng túng một lần cuối cùng trước khi rời đi mà thôi.

 

Dù sao với nhan sắc của Thụy vương, có đặt ở nam phong quán cũng là loại hàng vạn kim khó cầu.

 

Ai chơi ai, chung quy không phải vẫn là thoải mái sao? Ta vẫn luôn hào phóng sảng khoái như .

 

Ngày hôm sau tỉnh lại, toàn thân ta đau đớn rã rời, mà Ngụy Thừa Giác cũng sớm đi rồi.

 

Đầu giường đặt một viên dạ minh châu to bằng quả trứng, ta liền cất vào hành lí. Đều là vật quý, kẻ ngốc mới không cần.

 

Một ma ma đi vào trong viện của ta, muốn dạy ta quy củ trong ngày đại hôn của Vương gia và Vương phi. 

 

“Ngươi là nô tỳ, Vương phi là chủ tử, ngày mai ngươi phải dập đầu kính trà cho người. Nếu người đồng ý uống, sau này ngươi có thể có cơm ăn, cũng tiếp tục sống yên ổn trong phủ.”

 

Nghe xong, ta không khỏi lạnh.

 

Ngay cả Thụy vương ta còn không cần, huống chi nàng ta chỉ là Vương phi?

 

Ta liếc mắt ma ma đó, cảm thấy có chút quen mắt, chính là người của Quý gia, vú nuôi của Quý Thục Yên.

 

Chuyện năm đó người ngoài có thể không rõ, bà ta nhất định biết tất cả.

 

Ta trực tiếp vung tay dùng toàn lực cho bà ta một bạt tai, khiến bà ta suýt ngã sấp xuống đất.

 

“To gan! Chỉ là một nha hoàn thông phòng mà dám đánh người của Vương phi, ngươi muốn phản sao?!”

 

Ta nhạt, “Vương phi? Nàng ta còn chưa vào phủ mà đã muốn chủ phủ Thụy vương rồi? Vương gia thương chiều chuộng ngày ngày sủng hạnh ta, đến giờ cũng chưa từng lập quy củ với ta đây! Trở về với chủ tử của ngươi, cảm ơn nàng ta đã tặng Thụy vương cho ta, nam nhân của nàng ta mỗi ngày ta đều dùng thay nàng ta, tư vị không tồi, chờ nàng ta gả đến đây có thể nếm thử những gì ta dùng thừa!”

 

Ma ma tức giận xanh mặt bỏ đi, trước khi đi còn lớn giọng tuyên bố ngày mai sau khi Vương phi gả vào phủ sẽ lột da ta.

 

Ha hả, còn phải xem nàng ta có đợi đến lúc đó không.

 

Ngày Thụy vương thành thân, hạ nhân trong phủ đều đến chính viện hỗ trợ.

 

Bình thường hạ nhân trong phủ ta vốn đã lười biếng khinh thường ta, hôm nay lại càng vội vàng chạy đến lấy lòng Vương phi.

 

Vậy cũng tốt, càng tiện cho ta hành sự.

 

Mặc dù bọn họ chưa từng đối xử tốt với ta, dù sao cũng có cha sinh nương dưỡng, ta cũng không muốn vô cớ cướp đi tính mạng của bọn họ.

 

Ta cố ý hóa trang cho mình và Chiêu Nhi thành bộ dạng khất cái, giấu đi tất cả vàng bạc châu báu, sau đó khuân thùng dầu cải tưới đầy trong phòng cùng trong viện.

 

Một mồi lửa ném ra, cả Thiên viện sáng rực tận trời.

 

Ta cùng Chiêu Nhi nhanh chóng chui theo lỗ chó chạy ra khỏi phủ Thụy vương.

 

Tất cả mọi người đều đang vui vẻ chúc tụng tân hôn của Thụy vương, không ai để ý đến Thiên viện hẻo lánh kia, chờ tới khi họ phát hiện ra, khói bay đầy trời, tất cả đều đã muộn.

 

Ta và Chiêu Nhi đứng lẫn trong đám dân chúng ngoài phủ xem náo nhiệt, nhàn nhã hạ nhân vội vàng múc nước dập lửa.

 

Dân chúng xôn xao bàn tán.

 

“Nơi bị cháy chính là viện của vị thông phòng không an phận Quý Kiến Thanh, chẳng lẽ Vương phi vừa vào cửa đã không dung nàng ta?”

 

Có người phản bác, “Vương phi xưa nay nổi danh lương thiện, nhất định là ông trời cũng không nổi thủ đoạn của thông phòng kia nên mới giáng tai họa xuống trừng .”

 

“Đáng tiếc, lửa lớn như , sao mà chạy . Nghe thông phòng kia còn có một nhi tử ba tuổi, kiếp sau trước khi hài tử kia đầu thai nên tìm hiểu kĩ một chút, đừng tìm nhầm một nữ nhân có thủ đoạn bỉ ổi như mẫu thân!”

 

Chiêu Nhi không nhịn mở miệng muốn phản bác, “Mẫu thân ta rất tốt…”

 

Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy một tên khất cái đang che miệng của tiểu khất cái, không ai để ý nữa.

 

Ánh lửa chiếu sáng một khoảng trời, ta thấy Thụy vương Ngụy Thừa Giác bị người ta đỡ ra, hỉ phục đỏ thẫm trên người đã bị lửa đốt ra mấy lỗ cháy lớn.

 

Hắn mà lại đích thân xông vào biển lửa như sao?

 

Ta cũng thấy Quý Thục Yên vén đội khăn hỉ vội vàng chạy tới khuyên nhủ Ngụy Thừa Giác, “Vương gia, chúng ta bái đường trước đã, đừng để lỡ giờ lành. Lửa này có hạ nhân dập rồi…”

 

Ngụy Thừa Giác mắt điếc tai ngơ không để ý đến lời của Quý Thục Yên.

 

Như có sở giác, hắn đột nhiên ngẩng đầu, thẳng về phía ta và Chiêu Nhi đang đứng, ôm ngực nhíu mày.

 

Ta ôm Chiêu Nhi xoay người bước đi, trong lòng đã chẳng còn lấy một tia lưu luyến.

 

Sau lưng ta, hạ nhân của Vương phủ đang kháo chuyện, “... Nhất định đã chết rồi, hai mẫu tử không ai trốn , bị thiêu rụi đến một mảnh xương cũng không còn. Như cũng tốt, Vương gia không cần phiền lòng nữa.”

 

Lần tiếp theo nghe thấy người ta nghị luận về trận hỏa hoạn này, ta và Chiêu Nhi đã đang ngồi trên xe ngựa của đội thương gia lên đường đến biên giới phía Tây.

 

Có người sân viện bị cháy của phủ Thụy vương phải dập suốt một đêm mới tắt lửa, vị thông phòng tâm kế thâm sâu ấy bây giờ chỉ còn là tro bụi, một chút dấu vết cũng không lưu lại, đúng là khiến người ta cảm thấy sảng khoái vui vẻ.

 

Cũng có người , Thụy vương một đêm bạc đầu, rõ ràng là có cảm với thông phòng kia.

 

Ta lắc đầu , những lời đồn của quý tộc này dân gian thêm mắm dặm muối vào, càng truyền càng thái quá.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...