Trước đây, tuy ta là nha hoàn, vì phải thường xuyên ở bên cạnh chăm sóc cho Thế tử, nên chưa bao giờ phải việc nặng nhọc.
Những việc ta có thể , ngoài may vá, thêu thùa, thì chỉ có pha trà nấu nướng.
Thế tử rất kén ăn, để dỗ huynh ấy vui, ta không chỉ biết pha trà, mà còn từng học cách tự tay trà.
Chỉ là hiện tại, người dân thường không uống trà, nếu muốn kiếm tiền, chỉ có thể bán đồ ăn.
Cách nhà ta hai ba dặm, chính là bến tàu Nghi Châu, có rất nhiều phu khuân vác giúp thương nhân dỡ hàng, vì xung quanh có rất nhiều hàng quán bán đồ ăn.
Ta đã để mắt đến nơi này.
"Chúng ta đều là người khổ, việc vất vả, không kén chọn đồ ăn uống, chỉ cần no bụng là ."
Chu đại ca ở cạnh nhà, đang việc ở bến tàu.
Huynh ấy dẫn ta đi một vòng quanh bến tàu, quả nhiên không thấy món ăn nào cầu kỳ, phần lớn đều là bán bánh bao, bánh hành nướng, thỉnh thoảng thấy hai quầy bán mì, cũng chỉ là luộc sơ qua nước sôi, trộn với một chút tương đậu là bán, không hề có lấy một chút dầu mỡ.
Vậy mà buôn bán lại không tệ.
"Không còn cách nào khác, việc mệt mỏi, ai mà chẳng có lúc muốn ăn món gì có nước chút nước cho dễ nuốt."
Ăn mì cho thêm một bát nước trần mì, uống vào cũng thấy ấm bụng hơn là ăn đồ khô khan.
Trong lòng ta đã có chủ ý.
Ta bảo nương mua một miếng mỡ lợn về, rửa sạch cho vào nồi nước đun nhỏ lửa.
Nửa canh giờ sau, mỡ lợn đã chín vàng ruộm, vớt ra để nguội, thế là ta đã có mỡ lợn màu trắng sữa.
Tóp mỡ băm nhỏ, xào cùng đậu phụ và rau dại, rưới lên trên bát mì nóng hổi.
Nước sốt béo ngậy, sợi mì trắng muốt, rau dại thơm ngon giảm ngấy, cắn một miếng, thơm ngon đến mức muốn nuốt cả lưỡi.
Chu đại ca ăn thử liền húp sạch hai bát, thậm chí còn muốn liếm cả đáy bát.
"A Mạn muội muội, mì này ngon quá, muội định bán bao nhiêu tiền một bát?"
"Năm văn."
Mì trộn tương ở bến tàu bán ba văn một bát, mì của ta có cả thịt lẫn rau, tất nhiên phải đắt hơn một chút.
Chu đại ca suy nghĩ một lát, gãi đầu: "Giá này, thi thoảng ăn sang một bữa thì , chứ ăn ngày nào cũng như thì đắt quá."
Ta mỉm , đưa ra một bát mì khác.
Mì trắng nước trong, chỉ cho thêm nửa muỗng mỡ lợn, vài cọng rau xanh mướt.
Chưa cần đến chuyện khác, chỉ riêng những vệt dầu nổi trên bề mặt cũng đủ khiến người ta nuốt nước miếng.
"Bát mì này, ta định bán cùng giá với những nhà khác, ba văn."
Chu đại ca ăn liền một lèo hết ba bát, ngượng ngùng : "Ta ăn hơi nhiều, khiến muội chê rồi."
Ta lắc đầu, không bận tâm.
"Mì nước này ăn vừa ngon lại ấm bụng, nhất là vào mùa đông, chắc chắn sẽ rất đắt khách, chỉ là không no lắm."
Huynh ấy chân thành đưa ra ý kiến.
Những hàng khác đều là ăn mì xong rồi mới múc nước dùng, chắc hẳn là đã tính đến vấn đề này.
Ta lại trầm ngâm suy nghĩ.
Bạn thấy sao?