Nha Hoàn Thông Phòng [...] – Chương 20

Chương 19: Âm mưu tàn nhẫn

Nỗi chua xót trong lòng dường như đã chuyển dời lên mắt, bằng không, tại sao ta lại đột nhiên rơi lệ?

Ta nào hay biết dự tính trong lòng chàng, thậm chí có lúc còn oán trách chàng không thể thực hiện lời hứa năm xưa.

Giờ khắc này mới hay, là ta đã xem nhẹ ý của chàng.

"A Mạn, cùng là phận nữ nhi, ta thật ghen tị với cảm mà Viễn Chiêu dành cho con, là một người mẹ, ta không muốn thấy tiền đồ của con trai mình bị hủy hoại."

Trải qua biến cố, Hầu phủ không còn hùng mạnh như xưa, rất cần một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối để củng cố thế lực.

Nếu Thế tử cố chấp theo ý mình, chọc giận Thiên tử, e rằng cả gia tộc sẽ điêu tàn, khó lấy lại vinh quang ngày trước.

"Đừng trách ta nhẫn tâm, vì Viễn Chiêu, con phải biến mất."

Trước mắt tối sầm, ta bất tỉnh nhân sự.

Mùa thu năm Thừa Khang thứ hai, mưa liên miên, người ta vớt một thi thể nữ trên bờ song gần thành.

Thi thể sưng lên, trắng bệch, không thể nhận dạng.

Chỉ có một chuỗi ngọc bích quanh cổ tay phải, mặt dây chuyền có hình dạng kỳ lạ, chạm khắc hình quả mơ.

Hầu phủ Thế tử thấy chuỗi ngọc, khóc đến mức ngất đi, từ đó ốm liệt giường.

Người ta đồn rằng, nữ tử qua đời và chàng tâm đầu ý hợp, hay tin chàng bị ép hôn, đau buồn không nguôi, đã nhảy sông tự vẫn.

Một đôi nhân sinh ly tử biệt, khiến người chứng kiến phải rơi lệ, người nghe thấy cũng đau lòng.

Chuyện truyền đến tai Hoàng đế.

Hoàng đế cũng cảm thấy áy náy, chỉ vì một chút cao hứng muốn se duyên, nào ngờ lại gián tiếp cướp đi tính mạng người khác, trở thành kẻ ác chia rẽ uyên ương.

Hoàng đế day dứt, không những thu hồi chiếu hôn, mà còn ban cho Hầu phủ nhiều ân huệ, sợ rằng đứa con trai duy nhất của Tống gia gặp chuyện không may.

Hai năm trôi qua, thân thể Thế tử vẫn không khỏi bệnh.

Phu nhân bất đắc dĩ, định để cháu bên ngoại lấy chàng chống xui xẻo, mong có thể xua đuổi bệnh tật, giúp con trai tai qua nạn khỏi.

Có người thông cảm, có người lắc đầu ngán ngẩm.

Cũng có kẻ cảm thán nhân thế thái, cho rằng nữ tử kia chết thật oan uổng.

 

Chương 20: Gặp lại cố nhân

"A Mạn, muội thật nhẫn tâm, bên ngoài đều ta sắp chết rồi, mà muội không thăm ta lấy một lần."

Giọng tràn đầy oán trách vang lên, chính là nhân vật chính trong lời đồn đang đứng trước mặt ta.

Thế chàng nào có vẻ ốm yếu, sắc mặt hồng hào, tinh thần tốt, thậm chí còn cao hơn trước rất nhiều.

Ta đẩy chàng ra, tiếp tục hái chè.

Năm đó, phu nhân đưa ta rời khỏi Hầu phủ, tặng cho ta vườn trà này.

Ta sống trên núi, trồng chè, sao chè, sau đó nhờ Chu đại ca mang bán cho các gia đình quyền quý trong thành.

Hai năm trôi qua, cũng gầy dựng một chút danh tiếng.

Chỉ là không ngờ, lại thu hút cả Thế tử.

"Ta không phải bị chè thu hút đâu, ta đã biết muội ở đây từ lâu rồi."

Ta ngừng tay: "Chàng biết ta giả chết?"

"Tất nhiên là biết rồi!" Chàng hài lòng , "Thi thể mà nương tìm thấy, thấp hơn muội hai tấc, da không trắng bằng, thân hình mũm mĩm hơn một chút, ta một cái là biết ngay."

Ta nhíu mày, hơi nghi ngờ, đều sưng lên như rồi, sao còn ra ?

Chỉ là giờ khắc này, không phải lúc để bàn về chuyện này.

"Chàng không những không ốm, mà còn sắp kết hôn, tại sao còn đến tìm ta?"

"Cháu bên nhà mẹ đẻ của phu nhân, chắc hẳn là con của Tô lão gia. Nghĩ đến Thôi lão gia - người có khuôn mặt tròn trịa, vóc dáng mập mạp, ta thầm đoán vị hôn thê của Thế tử hẳn cũng rất... dễ thương."

"Nàng ấy không hề mập.

Khuôn mặt trái xoan trắng trẻo, đôi mắt hạnh nhân, vóc dáng cao ráo, giỏi nữ công gia chánh, biết pha trà, nấu ăn."

Nghe quen quen.

"Yêu tiền.

Đặc biệt thích vàng."

Cùng với lời , một chiếc trâm bướm đưa đến trước mặt ta.

Chính là chiếc trâm ta đã cầm đi ở Túc Châu năm đó.

Dưới ánh nắng, đôi cánh bướm rung rung, khiến ta hoa cả mắt.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...