Nha Hoàn Thông Phòng [...] – Chương 18

Chương 18: Tấm lòng

Thế tử lại rất bận rộn, phải học hành, phải giao thiệp với các nhà quyền quý, phần lớn thời gian trong ngày đều không có ở phủ.

Ta đã phải chờ đợi suốt bảy ngày liền, mới chặn huynh ấy ở thư phòng.

"Sao ? Chán rồi à?"

Huynh ấy liếc mắt một cái đã thấu tâm tư của ta.

Ta ủ rũ cúi đầu: "Ta rảnh rỗi đến mức sắp mọc rêu rồi đây này."

"Thật sao? Để ta xem nào."

Huynh ấy giả vờ muốn kéo y phục của ta.

Ta sợ hãi lùi lại phía sau: "Quân tử đoan chính, không nên càn!"

Huynh ấy bật khe khẽ.

Lúc này ta mới biết mình bị trêu chọc, càng thêm buồn bực.

"Đừng giận, ngày mai ta dẫn muội ra ngoài đi dạo."

Nghe đến chuyện ra ngoài, ta mới vui vẻ trở lại.

Chỉ là không ngờ, Thế tử lại dẫn ta đến quán trà.

Tầng một ồn ào náo nhiệt, ở giữa sảnh, một người kể chuyện râu tóc bạc phơ, đang kể chuyện giữa tiên nữ và người phàm.

Chúng ta lên tầng hai, vào một căn phòng riêng, mở cửa sổ bên trong có thể thấy sảnh kể chuyện, cửa sổ bên ngoài có thể ngắm phong cảnh ven hồ.

"Thực sự là một nơi nghỉ ngơi lý tưởng."

Ta thốt lên từ tận đáy lòng.

"Muội thích sao?"

"Ừm!"

"Vậy là của muội rồi."

"Hả?"

Ta ngạc nhiên.

"Ta biết muội không thể ngồi yên một chỗ , chi bằng để muội tự mình lo liệu, không bằng trực tiếp tìm cho muội một công việc ăn."

"Quán trà này ta đã mua rồi, là tài sản riêng của muội."

"A a a a a ---"

Ta mừng rỡ khôn xiết, vui mừng ôm chầm lấy huynh ấy.

Hóa ra những phiền muộn của ta những ngày qua, huynh ấy đều thấy, còn giúp ta giải quyết.

Nghe thấy tiếng khe khẽ trên đỉnh đầu, ta mới nhận ra hành của mình đã vượt quá giới hạn.

Đang định buông tay ra, thì huynh ấy giữ chặt lấy vai ta: "Chiếm tiện nghi rồi muốn chạy sao?"

Huynh ấy cúi người xuống ta, khuôn mặt càng lúc càng gần, đôi môi ấm áp chạm nhẹ vào má ta: "Nộp một chút lợi tức trước đã."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...