Chương 16: Ước hẹn năm xưa
Tối hôm đó trở về Hầu phủ, Thế tử dẫn ta đến dưới gốc cây mai.
Cây mai này trồng từ khi huynh ấy còn nhỏ, ta đào hố, huynh ấy trồng cây, cùng nhau tưới nước, bắt sâu, chăm sóc ba năm mới ra quả.
Lúc đó huynh ấy còn nhỏ, mai còn xanh đã vặt xuống ăn, bị chua đến mức chảy nước mắt, khóc nức nở.
"Có phải Thế tử lại muốn ăn mai xanh nữa không?"
Nhớ lại chuyện cũ, trong giọng của ta có chút cợt.
Huynh ấy liếc ta, cúi người xuống tìm kiếm, bới lớp đất dày ra, đào lên một chiếc hộp gỗ trầm hương.
Cẩn thận lau sạch lớp bụi bám trên hộp, mở ra, ta thấy một tờ giấy mỏng.
Là giấy bán thân của ta.
"Năm đó, ta đã xin mẹ giấy bán thân của muội, chôn ở đây. Ban đầu định đến lễ cập kê của muội sẽ trao lại cho muội, ai ngờ đâu lại gặp biến cố, Hầu phủ bị sao gia, ta không còn cơ hội lấy lại nữa."
Huynh ấy đưa cho ta: "A Mạn, muội không phải nô tỳ, cũng sẽ không phải thông phòng."
Nhưng cả hai chúng ta đều hiểu, ta cũng không thể nào là chính thất.
Bây giờ đã khác xưa, Hầu phủ cao quý, không phải người như ta có thể trèo cao.
Thứ duy nhất mà Thế tử có thể cho ta, chỉ là danh phận một người thiếp.
Không bị mua bán, không bị đánh đập tùy tiện, có thể sống an nhàn dưới sự che chở của huynh ấy.
Nhưng con người ta luôn tham lam, đã từng nghe lời hứa cưới hỏi của huynh ấy, bây giờ kết quả như , rõ ràng đã như ý nguyện thời thơ ấu, ta lại không cảm thấy vui mừng, mà chỉ thấy man mác.
Vẫn là nương đúng, suy nghĩ thời trẻ, rồi sẽ thay đổi.
Bản thân ta cũng .
Huống hồ là Thế tử.
Kìm nén nỗi chua xót trong lòng, ta gấp lại tờ giấy bán thân, cất vào trong người.
Rồi hét đói bụng, muốn đến bếp nấu đồ ăn.
Huynh ấy kéo ta lại: "Sao lại phải để muội tay chứ? A Mạn, sau này muội là chủ nhân, không cần phải vất vả như trước kia nữa."
Bạn thấy sao?