Chương 13: Quyết định
Một lúc lâu sau, ta thở dài, bất lực : "Thế tử, từ bao giờ mà huynh trở nên hiền lành đến ?"
Bị người ta ức hiếp như mà cũng nhịn .
"Không nhịn thì sao chứ? Trước kia đã liên lụy muội, bây giờ lại phải sống nhờ nhà người ta, chỉ là vài câu mắng chửi, có gì mà không nhịn ?"
Ta nghe mà chua xót, suýt chút nữa thì rơi nước mắt.
Thấy ta đau lòng, Thế tử im lặng một lúc, rồi đột nhiên hỏi: "A Mạn, ta có thể về với muội không?"
Ta cứ tưởng huynh ấy sống ở phủ Thẩm rất tốt, ăn ngon mặc đẹp, lại còn học hành tử tế. Vậy mà tận mắt chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, sao ta có thể yên tâm để huynh ấy ở lại chịu đựng sự sỉ nhục đó nữa?
"Được, A Mạn sẽ đưa huynh đi."
Ta đi gặp Thẩm đại nhân, rõ mọi chuyện.
Ông ấy rất áy náy: "Xin lỗi, là ta sơ suất rồi."
Ông ấy hoàn toàn không biết hành của con trai mình, lập tức sẽ dạy dỗ lại, đồng thời muốn giữ Thế tử ở lại.
"Là ta đã phụ lòng tin tưởng của bằng hữu, mong hiền chất đừng để bụng, ta đảm bảo, chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra nữa."
Thế tử có vẻ khó xử.
Ta bước tới: "Thẩm đại nhân, chuyện của Hầu gia, A Mạn sẽ thay huynh ấy .
Thế tử nhà ta hiền lành, không muốn ngài vì huynh ấy mà bất hòa với công tử, xin ngài hãy thành toàn cho huynh ấy."
Thẩm đại nhân cuối cùng cũng không khuyên nhủ gì thêm.
Chỉ là sắp xếp cho chúng ta đi gặp Hầu gia.
"Theo con bé về cũng tốt, chỉ là, lại phải khổ con bé rồi."
Ta lắc đầu.
Thế tử rất ngoan ngoãn, hiểu chuyện, ta không cảm thấy vất vả chút nào.
Trở về nhà, nương thấy vết bầm tím trên người Thế tử.
Bà chỉ biết thở dài, không gì thêm.
Chỉ là đến nửa đêm, bà lại không kìm nước mắt.
Đứa trẻ bà nuôi nấng bao năm bị ức hiếp như , sao bà không đau lòng cho .
Bạn thấy sao?