Chương 12: Bảo vệ
Ta tức giận đến mức hết cả máu dồn lên não.
Ta xông lên, đẩy những người đang vây quanh ra.
Mấy người kia bị hành của ta cho giật mình, nhất thời không kịp trở tay.
Ta giúp Thế tử đứng dậy, vươn tay phủi bụi trên người huynh ấy.
Cuối cùng cũng có người phản ứng lại, tức giận quát: "Dám đẩy ta, ngươi là thứ gì?"
Hắn ta giơ tay lên định đánh ta, lại bị người khác giữ lại.
Chính là Thế tử vốn im lặng chịu đựng nãy giờ.
Tên kia càng thêm phẫn nộ: "Tống Viễn Chiêu, ngươi ăn của nhà ta, ở nhà ta, mà dám ra tay với ta sao?"
Nhìn khuôn mặt hắn ta có năm phần giống với Thẩm đại nhân, ta đột nhiên hiểu ra, người này chính là con trai của Thượng thư Bộ Hình.
Thẩm đại nhân đón Thế tử về, vốn dĩ là lòng tốt.
Nhưng con trai ông ấy lại ghen tị, cho rằng sự xuất hiện của Thế tử đã chiếm lấy sự quan tâm của cha mình.
Hơn nữa, ngoại hình và tài năng của Thế tử đều vượt trội hơn hắn ta.
Hắn ta cảm thấy bất bình, nên mới bắt nạt và nhục mạ Thế tử.
Vì vết thương không ở nơi dễ thấy, thêm vào đó Thế tử không muốn chuyện, nên đám người kia ngày càng lấn tới, không biết thế nào là điểm dừng.
Thấy Thế tử lại định nhẫn nhịn.
Ta bước lên che trước mặt huynh ấy, lại một lần nữa đẩy hắn ta ra.
"Thẩm công tử, ngươi những chuyện này, không biết Thẩm đại nhân có hay không?
"Thế tử nhà ta hiền lành, A Mạn ta lại là người dân dã, không biết phép tắc. Nếu ngươi còn dám tay chân với chúng ta, trừ khi ngươi ra tay độc ác, nếu không, ta đảm bảo Thẩm đại nhân sẽ biết chuyện này!"
Lũ trẻ mười mấy tuổi đầu, cho dù có hư hỏng, thì cũng chỉ là chuyện nhỏ nhặt, không dám thực sự ra chuyện chết người.
Hơn nữa, Thẩm đại nhân nổi tiếng là người thanh liêm, chắc chắn sẽ không để mặc cho con trai mình càn.
"A Mạn đúng không? Ta nhớ ngươi rồi đấy."
Hắn ta buông lời độc ác, rồi bỏ đi.
Để lại ta và Thế tử, nhau không nên lời.
Bạn thấy sao?