Nha Hoàn Không An [...] – Chương 3

5.

Ba ngày sau, giải đấu mã cầu ở kinh thành.

Như kiếp trước, Đại phu nhân dẫn Lâm Thu Du tham dự, mà theo cầu của lão phu nhân, cũng dẫn theo Lâm Mạnh Nghi.

Ở kiếp trước, Lâm Mạnh Nghi thay người ra sân, với tư cách là hạng nữ lưu đã giành chiến thắng trên sân mã cầu, phong thái nổi bật.

Cũng khiến công tử bá tước hoàn toàn say mê nàng ta.

Và quan trọng nhất là, khiến Thẩm tướng quân tương lai, lúc đó còn là công tử quần là áo lụa Thẩm Thính Phong ý đến vị thứ nữ Lâm gia này.

Nhưng Lâm Mạnh Nghi cuối cùng vẫn là một nữ tử khuê các, nàng ta xuất hiện nổi bật, chọc chủ quân Lâm gia nổi giận.

Lâm Mạnh Nghi lão phu nhân bảo vệ nên bình yên vô sự, ta hầu hạ nàng ta trong giải đấu mã cầu, lại bị hai mươi trường.

Còn có một năm tiền lương.

Cũng chính năm đó, muội muội ta ở quê nhà ốm nặng không chữa trị mà chết.

Lâm Mạnh Nghi chỉ bình thản với ta:

"Thật đáng tiếc."

"Thời thế cũng , số mệnh cũng , ngươi phải thông suốt hơn."

Ta không thể thông suốt .

Một kiếp này, Lâm Mạnh Nghi vào mấy ngày trước đã quỳ một canh giờ trong từ đường, những ngày này lại không nghỉ ngơi tốt.

Đã ngầm để lại thương tích.

Quả nhiên, ra sân chưa đầy nửa khắc, Lâm Mạnh Nghi đã liên tục thất bại.

Cuối cùng, trong tiếng thở dài của mọi người, nàng ta đơn xuống ngựa.

Ta chậm rãi đỡ nàng ta đến chỗ ngồi.

Lâm Thu Du vốn kiêu ngạo thấy cơ hội này, một phát xoay người nhảy lên ngựa.

Hành thuần thục, tư thế oai hùng hiên ngang.

Trên mặt công tử bá tước hiện lên một chút ngạc nhiên và tán thưởng.

Sau khi giải đấu mã cầu kết thúc, Lâm Thu Du và công tử bá tước vẫn đang trò chuyện trong sân.

Ta thấy Lâm Mạnh Nghi nắm chặt ghế tựa, tay nắm đến mức trắng bệch.

Thực ra ta nghĩ, Lâm Mạnh Nghi từ trước đến nay không phải là kiểu người đạm như cúc.

Nàng ta luôn dạy ta, người phải không tranh không đoạt, nhận rõ vị trí của mình.

Nhưng ở kiếp trước, nàng ta thường có vẻ nhút nhát cẩn trọng, có lão phu nhân lo liệu cho nàng ta, có Tiểu Lan và ta xông pha vì nàng ta, có đủ loại cơ duyên xảo hợp cố rơi xuống trên người nàng ta.

Nàng ta không tranh không đoạt, là vì đã có người khác con d.a.o sắc bén nhất trong tay nàng ta.

Nhưng mà người, không thể chỉ vì tìm kiếm lợi ích cho bản thân, mà phải đề phòng người bên cạnh mưu cầu chút lợi ích nhỏ nhoi cho chính bản thân bọn họ.

6

Ngày tháng cứ thế trôi qua.

Ban ngày ta chăm sóc Lâm Mạnh Nghi ở tư thục, tối đến thì Tiểu Đào chăm sóc nàng ta ngủ.

Ta gửi tiền lương về cho phụ mẫu, muội muội ở quê khổ sở cầu y, cuối cùng cũng khỏi bệnh.

Lâm Thu Du và công tử bá tước ngày càng gần gũi, nghe hai nhà sắp có mai mối.

Còn Lâm Mạnh Nghi vì là thân phận thứ nữ, một số gia đình quyền quý nhà cao cửa rộng không coi trọng nàng ta.

Mặc dù có lão phu nhân chỗ dựa, chuyện hôn nhân vẫn chậm chạp chưa quyết định.

Không vội.

Ta tính toán thời gian, nghĩ rằng sao phải sốt ruột.

Một ngày kia cũng sẽ đến.

Ngày mà vận mệnh của Lâm Mạnh Nghi thay đổi, từ đó thăng tiến như diều gặp gió.

Cũng là ngày ta suýt nữa thoát khỏi số phận.

Ở kiếp trước, hoàng cung đại loạn, nhờ đủ loại duyên phận ngẫu nhiên, Lâm Mạnh Nghi đã có huyết chiếu của lão Hoàng đế.

Một đường vào sinh ra tử, bảo vệ huyết chiếu đưa đến trên tay Lương vương hiện tại, sau sẽ là Tân đế.

Vì danh tiếng của nữ nhân gia, Thẩm Thính Phong bàn bạc che giấu việc này.

Lâm Mạnh Nghi đồng ý.

Sau đó, nàng ta bởi vì thánh chiếu tứ hôn, trở thành chủ mẫu Thẩm gia.

Còn ta, người đã cùng nàng ta vào sinh ra tử, bảo vệ nàng ta bình an, một đường đỡ các loại tai họa cho nàng ta, cũng cùng bị che giấu.

Bởi vì là nha hoàn thân cận của Lâm Mạnh Nghi, công lao của ta sẽ ô uế danh tiết của nàng ta.

Ta còn nhớ nàng ta đã với ta:

"Tiểu Đồng, người đừng quá nổi bật."

"Hơn nữa, ngươi là một nữ tử, trinh tiết quan trọng hơn tất cả."

"Đừng có không an phận."

Nhưng mà, tiểu thư của à, ngươi là tiểu thư Lâm gia, có tổ mẫu quyền quý che chở, có Thẩm Thính Phong chiến công hiển hách ưu ái.

Công lao hầu vua của ngươi, có thể chuyển hóa thành một hồi tứ hôn quang vinh cực kỳ.

Còn ta, chỉ là một nha hoàn.

Công lao hầu vua của ta bị che giấu, sẽ không còn ai nhớ đến nữa.

Mà một đời này, ta phải nắm bắt công lao này.

Ta muốn xe ngựa, ta muốn một ngày lên trời.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...