Nha Hoàn Cầm Quyền – Chương 7

Ngày vào cung, ta giúp hắn mặc chỉnh tề rồi lấy từ trong lòng ra một miếng ngọc bội.  

 

"Thực ra ta đã chuộc lại nó từ dịp năm mới, ngài không biết ta đã phải nhịn ra khó chịu đến thế nào đâu."  

 

Miếng ngọc bội ấy chính là miếng ta từng đem cầm cố để vốn. Giờ đây, quán trà mát đã chuyển sang bán đủ loại đồ uống nóng, còn ngọc bội cũng nguyên vẹn trở về.  

 

Hắn cầm miếng ngọc, mắt đỏ hoe, nắm chặt lấy: "A Ly, cảm ơn ngươi."  

 

Hạ Xuân Phong đưa vào cung bằng kiệu nhỏ, đến chiều tà, hắn bị người ta khiêng về.  

 

Ta đứng ngoài cửa cảnh ấy, lòng bấn loạn đến suýt ngất đi.  

 

Khi tỉnh lại, Hạ Xuân Phong đang ngồi ngay ngắn bên giường ta.  

 

"Chuyện gì đã xảy ra?"  

 

Ta hoảng loạn nắm lấy tay hắn, không hiểu vì sao một tiến sĩ Tam giáp diện kiến thánh thượng lại bị chịu tội.  

 

"Không có gì nghiêm trọng, chỉ là hù dọa thôi."  

 

Hắn đứng lên xoay một vòng: "Nếu thực sự bị đánh nặng, ta sao còn về ?"  

 

Nghe , ta cũng yên tâm hơn chút.  

 

"Thánh thượng nhận ra ngài là công tử Hạ gia rồi sao?"  

 

"Nếu không nhận ra mới lạ."  

 

Hạ Xuân Phong ngừng một chút, rồi tiếp:  

 

"Ngươi quên rồi sao? Cô ta dù sao cũng là nguyên phối của ông ấy. Hơn nữa, việc ngươi cứu ta ra khỏi ngục, ông ấy sao không biết, chẳng qua chỉ là mắt nhắm mắt mở mà thôi.  

 

"Ta bị đánh vì trong triều dám nghịch ý thánh thượng, không đánh không ."  

 

Ta giật mình bật dậy: "Nghịch ý?! Hạ Xuân Phong, ngài không muốn sống nữa sao!"  

 

Đôi lúc, ta thực sự muốn bổ đầu những người cổ đại như hắn ra để xem trong đó có phải toàn là bã gỗ không.  

 

Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, không đ.â.m đầu vào tường không quay lại.  

 

Không hiểu thế nào là uyển chuyển, chỉ biết đem cái mạng rẻ mạt ra đặt cược!  

 

"Thánh thượng gì mà ngài không thể nhẫn nhịn ? Dao kề cổ mà ngài còn lý sự, có phải chán sống rồi không?"  

 

"Thánh thượng muốn ta cưới công chúa Hoài An."  

 

"Vậy thì cưới! Cưới... Cái gì? Cưới Hoài An?! Chẳng phải nàng ấy là biểu muội của ngài sao!"  

 

Đây... đây chẳng phải là kiểu l.o.ạ.n l.u.â.n gì đó sao?  

 

Dù người cổ đại không quá khắt khe về vấn đề này, ta hiện tại không biết phải tiếp tục trách cứ hắn thế nào nữa.  

 

"Ngài... ngài đã nghịch ý thế nào?"  

 

"Ta với ông ấy rằng, trong lòng ta chỉ có ngươi, ngoài ngươi ra, ta không cưới ai khác."  

 

Ta cảm giác đầu óc mình lập tức tỉnh táo, thậm chí có đủ sức lực để nắm tay thành quyền đ.ấ.m hắn.  

 

"Hạ Xuân Phong! Ngài dám lấy ta ra lá chắn!"  

 

"Ta không lấy ngươi lá chắn. Những lời ta đều là thật. A Ly, ta muốn cưới ngươi.  

 

"Thánh thượng đã phong ta Thám Hoa lang, phủ đệ cũng sắp chọn, đến lúc đó, cả nhà chúng ta có thể dọn về Đông Nhai."  

 

Về Đông Nhai nuôi heo sao?  

 

Ta lườm hắn một cái đầy giận dỗi: "Ngài và ta không phù hợp. Ta là nha hoàn, ngài là công tử, giữa chúng ta chỉ như một câu chuyện viển vông giữa Plato và Mary Sue*, đời này không thể va vào nhau ."  

 

(*) Plato là một triết gia với các lý thuyết sâu sắc về thế giới và nhân sinh.

Mary Sue là một thuật ngữ phê phán, mô tả một nhân vật hư cấu không thực tế hoặc nhàm chán do sự hoàn hảo thái quá của họ. 

Ý nam chính và nữ chính - như 2 nhân vật này - giữa 2 người có quá nhiều khác biệt, không thể va vào nhau. 

 

Hắn không hiểu, hỏi: "Plato là ai? Mary Sue là gì?"  

 

Ta không trả lời, cứng rắn chuyển chủ đề: "Ngài đã gặp Thừa tướng chưa?"  

 

"Gặp rồi."  

 

"Ông ta phản ứng thế nào?"  

 

"Không có phản ứng gì, dường như chỉ coi ta là Tạ Xuân Phong."  

 

Không phản ứng mới là phản ứng lớn nhất.  

 

Không đâu xa, ngay cả Tô Kiến Tuyết còn nhận ra Hạ Xuân Phong. Dù Tô Chính An muốn tránh nghi kỵ, ông ta cũng không thể lạnh nhạt đến .  

 

Riêng việc Tô Mạt Nhi đổi khuôn mặt đã là một điểm đáng ngờ lớn.  

 

Ta đang chìm trong suy nghĩ thì Hạ Xuân Phong vỗ nhẹ lên vai ta. Ta quay đầu lại ...  

 

Và thấy khuôn mặt của Tô Chính An.  

 

06

 

“Ngài có bệnh à!”  

 

Ta giật mạnh chiếc mặt nạ da người của Hạ Xuân Phong, lập tức cảm thấy như kinh mạch trong người khai thông.  

 

Cầm chiếc mặt nạ, ta đưa lên mũi ngửi kỹ.  

 

Thời đại này không có kỹ thuật cao su, mặt nạ ra chắc chắn có nhiều sơ hở. Nếu Tô Mạt Nhi thay đổi diện mạo bằng cách này, nhất định phải thường xuyên thay da. Điều đó có nghĩa là, để phòng ngừa bất trắc, nàng nhất định mang theo người tạo ra lớp da ấy bên mình.  

 

“Ngài lấy thứ này từ đâu?”  

 

Hạ Xuân Phong trước khi vào cung, hắn đã gặp đại hoàng tử. Chiếc mặt nạ da người này chính là từ tay đại hoàng tử mà có.  

 

Hạ Xuân Phong muốn lợi dụng đại hoàng tử để điều tra vụ án thông đồng với địch của Hạ gia. Ngược lại, đại hoàng tử e rằng muốn mượn cơ hội này để ve vãn Hạ gia, con sư tử ngủ yên. Ý đồ cũng không khó đoán.  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...