Hắn kéo ta đi về phía nhà, vừa đi vừa :
"Giải thích gì? Nếu ta ra, bà ấy lại bảo: ‘Ồ, không phải thế, A Ly cần gì phải chu cấp cho ngươi đi học?’ Bà ấy từng trải nhiều chuyện, không phải cổ hủ hay phong kiến, chắc chắn hiểu ."
Hắn bắt chước giọng điệu của Trần bà bà, khiến ta bật không ngớt, mãi cho đến khi về đến nhà, hắn vẫn chưa buông tay ta ra.
04
Hạ qua đông tới, chớp mắt đã gần đến năm mới.
Bách Lâm đã thuộc làu "Tam Tự Kinh", còn Tiểu Khiêm vì khai tâm muộn nên không nhanh nhẹn bằng, cũng đã học kha khá kiến thức.
Đợi Tứ muội lớn hơn một chút, cũng nên đi học.
Mẹ ta tự tay may cho mỗi đứa trẻ trong nhà một chiếc mũ hổ đầu, mang ý nghĩa bình an.
Thậm chí ngay cả ta và Hạ Xuân Phong cũng có phần.
Cha ta vào tiết Thanh minh lại mấy con heo, mà lứa heo con mới đây cũng rất tranh khí, chỉ một lứa thôi đã giúp cha ta thu lại toàn bộ vốn liếng.
Hàng xóm ai nấy đều tấm tắc khen cha ta có tay nghề trời phú trong việc nuôi heo.
Đêm giao thừa, tất cả chúng ta đều bị cha mẹ đuổi ra ngoài.
"Ngày vui như thế này thì đừng có ru rú ở nhà, mau ra ngoài dạo chơi đi."
Tam muội dắt theo Bách Lâm và Tiểu Khiêm đi phía trước, ta và Hạ Xuân Phong đi giữa, Tứ muội tí hon bám theo giữa hai người chúng ta.
"Chúng ta đến Đông Nhai chơi thử nhé?"
Đột nhiên, Tiểu Khiêm và Tam muội cùng quay lại ta với ánh mắt đầy mong đợi.
Ta liếc Bách Lâm, chắc chắn là nó đã gì đó khơi gợi trí tò mò của hai người kia.
Nhưng ngày tết, đến Đông Nhai một chuyến cũng không phải chuyện lớn.
Miễn là đừng gặp Tô Kiến Tuyết.
Tô Kiến Tuyết đi cùng một đoàn gia nô, hoàn toàn trái ngược với chúng ta.
Nàng ta Hạ Xuân Phong với ánh mắt đầy chế giễu: "Hạ gia suy tàn rồi, ngươi dù sao cũng từng là đại công tử, giờ đã sa sút đến mức xưng huynh gọi muội với người nhà của một nha hoàn sao?"
Tam muội vừa gọi Hạ Xuân Phong là biểu ca xong, sắc mặt liền tái nhợt.
Hạ Xuân Phong kéo Tam muội ra sau lưng, lạnh lùng đáp: "Đường đường là con của thừa tướng, lại chắn người giữa phố, ồn ào, lời lẽ thiếu tôn trọng, so với nha hoàn mà khinh thường, cao quý hơn bao nhiêu?"
Tô Kiến Tuyết bị hắn đến mặt mày tối sầm: "Hạ Xuân Phong, ngươi muốn c.h.ế.t sao?"
Hạ Xuân Phong định gì đó, ta bước lên chặn hắn lại.
"Tô tiểu thư, xin cho rõ. Người bên cạnh ta không phải công tử Hạ gia gì cả, mà chỉ là biểu ca từ Giang Nam của ta, họ Tạ. Tô tiểu thư đừng nhận lầm người thì hơn."
"Ta chuyện với hắn, ngươi là nha hoàn thì có tư cách gì chen vào?"
Ta bình thản nàng:
"Lại sai rồi. Ta tuy trước đây việc trong Hạ gia, như đã , Hạ gia đã suy tàn, giờ đây ta là con của gia đình nuôi heo ở Tây Nhai, họ Thẩm. Tuy thân phận không cao quý như Tô tiểu thư, tự thấy mình không hề thấp kém hơn .
"Dù sao đi nữa, cả và ta, cho cùng cũng đều là con người, phải không?"
Thấy người xung quanh bắt đầu xì xào, Tô Kiến Tuyết bực tức muốn bỏ đi, lại không cam lòng vì vừa chịu thiệt thòi trước mặt ta.
Trước khi rời đi, nàng ta còn hung hăng liếc Hạ Xuân Phong một cái: "Ta không quan tâm ngươi là Hạ Xuân Phong hay Tạ Xuân Phong, cũng chỉ là thứ mà phủ thừa tướng vứt bỏ, có gì mà tự cao tự đại!"
Đợi nàng đi khuất, ta mới thở dài: "Thôi, chẳng còn tâm trạng dạo phố nữa, về nhà thôi."
Về đến nhà, đám đệ muội ai nấy đều quay về phòng, chỉ còn Hạ Xuân Phong ngồi một mình trong sân, ngửa mặt trăng thở dài.
Ta lén lấy trộm một vò rượu của cha, đến ngồi đối diện hắn.
"Nâng chén ngắm trăng sáng, bóng người hóa thành ba đây ư?"
Hạ Xuân Phong thấy ta thì lắc đầu .
"A Ly, nếu ngươi là ta, chắc đã sớm lật lại vụ án của Hạ gia rồi."
Ta rót rượu cho hắn, cùng hắn uống một chén.
"Ngài đang nhảm gì thế?"
Ta đặt chén xuống, tiếp:
"Ngài là nhị công tử của Dục Dương Hầu phủ, ngược dòng ba năm, ngài là một trong những thiếu niên các Trường An muốn gả nhất."
"Chuyện Tô Mạt Nhi từ hôn, sau này có lúc nàng ta sẽ phải hối hận đến xanh ruột."
Hạ Xuân Phong không nhịn , bật : "Ta nhớ một năm trước, khi Tô gia đến từ hôn, ngươi cũng với ta y như ."
*
Hạ Xuân Phong và Tô Mạt Nhi vốn là thanh mai trúc mã.
Khi còn nhỏ, hai gia đình quan hệ thân thiết, Hạ Xuân Phong và Tô Mạt Nhi gần bằng tuổi, thường chơi cùng nhau.
Dần dần, hai bên định sẵn hôn sự, đến khi lớn hơn, họ ít gặp mặt hơn.
Bạn thấy sao?