Ta mỉm :
"Thần phụ xin kể cho Thánh thượng nghe một câu chuyện nhỏ thú vị.
"Ngay tại yến tiệc, có một cung nữ vụng về đổ súp lên người thần phụ.
"Sau đó, nàng ta ngỏ ý dẫn thần phụ đi thay y phục.
"Thần phụ vốn xuất thân hàn vi, nay đã là người đã có gia thất, tất nhiên phải trọng hình tượng, nên thần phụ đồng ý đi theo.
"Không ngờ trong lúc thay y phục, cung nữ ấy lại lén dùng khăn tay tẩm mê dược thần phụ bất tỉnh.
"Sau đó, nàng gọi đồng bọn tới, nhốt thần phụ trong phòng.
"Khi ấy, thần phụ nghe cuộc trò chuyện của bọn họ, rằng họ nhận lệnh từ công chúa để bắt cóc thần phụ, nhằm uy h.i.ế.p phu quân của thần phụ."
Hoài An ban đầu còn ngồi phía sau "ăn dưa" (tận hưởng kịch vui), nay nghe liền nhảy dựng lên:
"Ngươi bịa chuyện! Ta khi nào bắt cóc ngươi?!"
Ta giơ tay ra hiệu bảo nàng bình tĩnh:
"Công chúa chớ vội nóng.
"Thần phụ cũng tự hỏi, tại sao công chúa lại bắt cóc mình?
"Chẳng lẽ chỉ vì thần phụ từng đoạt giải tại thi thơ mà công chúa ôm hận?"
"Ngay khi thần phụ còn đang bối rối, lại nghe một bí mật trời:
"Thì ra, công chúa mà bọn họ nhắc tới, không phải Hoài An công chúa, mà chính là quý phi Tô Mạt Nhi!"
"Ngươi bậy! Mạt Nhi là con ta, là quý phi đương triều, sao có thể là công chúa triều trước?!"
Ta chưa hết câu, đã bị Tô Chính An cắt ngang:
"Nếu đúng như ngươi , ngươi đã bị mê dược bất tỉnh, sao còn có thể nghe lời họ ?"
"Đó là vì trước khi vào cung, thần phụ đã uống thuốc giải rượu, thuốc giải độc, à, cả thuốc giải mê nữa."
Sắc mặt Tô Chính An đanh lại:
"Chỉ là lời một phía từ ngươi, có thể chứng cớ sao?"
Ta quỳ dưới đất, ngước lên Thánh thượng:
"Thần phụ là thê tử của Trạng nguyên tam giáp do Thánh thượng ban thưởng, cũng là con dâu của Hạ gia – kẻ từng bị oan án thông đồng với địch. Nay thần phụ tố cáo, vụ án đó chính là do Tô Chính An cùng Đại Lý Tự khanh cấu kết, vu khống mà thành. Thỉnh Thánh thượng hạ lệnh điều tra rõ ràng!"
Ánh mắt Thánh thượng chuyển lạnh, ngón tay nổi gân xanh trên thành ghế, trực tiếp Tô Mạt Nhi:
"Ngươi là công chúa triều trước?"
Sắc mặt Tô Mạt Nhi tái nhợt, thân thể run rẩy trước ánh mắt như d.a.o của Thánh thượng, nàng vẫn cố cứng miệng:
"Ba năm trước, khi thần thiếp diện kiến Thánh thượng tại cung yến, thần thiếp đã nhất kiến chung . Nhưng vì lúc đó thần thiếp còn vướng hôn ước, không dám vượt lễ nghi, hơn nữa cũng không đạt tiêu chuẩn tuyển tú nữ.
"Trong một phút hồ đồ, thần thiếp đã chọn con đường khó khăn nhất.
"Nhưng thần thiếp nào có tội? Thần thiếp chỉ là… chỉ là quá Thánh thượng mà thôi!"
Lời của Tô Mạt Nhi như con d.a.o hai lưỡi, vừa khiến Thánh thượng lòng, lại vừa ngài càng thêm mâu thuẫn.
Ta nghe mà nóng ruột, không khỏi thầm chửi rủa Hạ Xuân Phong. Hắn không đọc tín thư ta để lại hay sao? Nếu cứ chậm trễ như thế, ta e mình không còn cơ hội giữ mạng mà rời khỏi cung mất!
Đúng lúc ấy, một tiếng hô vang lên:
"Bẩm báo — Thiếu khanh Đại Lý Tự Tạ đại nhân cầu kiến!"
Tiếng gọi của tiểu thái giám như một dòng nước ngọt lành trong sa mạc. Ta thở phào nhẹ nhõm khi thấy Hạ Xuân Phong hai tay nâng một hộp trang sức bằng gỗ đàn đỏ, bước vào chính điện, quỳ bên cạnh ta.
"Thần, Hạ Xuân Phong, đặc biệt tới để thỉnh tội trước Thánh thượng!"
Hắn cố dùng họ "Hạ" thay vì "Tạ."
Nhìn bóng lưng vững chãi và dáng vẻ quật cường của hắn quỳ trên nền đất, ta bất giác cảm thấy sống mũi cay cay, mắt dần ươn ướt.
Ta ngồi thẳng người dậy, chỉnh lại vạt áo, cùng hắn đồng lòng thẳng vào Thánh thượng, ánh mắt đầy kiên định:
"Trong chiếc hộp này, là chứng cứ khiến gia phụ bị hãm , dẫn đến án ngục oan uổng.
"Năm xưa, sau khi hai nhà Tô - Hạ hủy bỏ hôn ước, mối quan hệ giữa Tô Chính An và gia phụ không hề rạn nứt, mà còn ngày càng thân thiết.
"Tô Chính An là người ngoài duy nhất có thể tự do ra vào thư phòng của gia phụ.
"Chính vì thế, việc hắn ngụy tạo chứng cứ hãm gia phụ là chuyện dễ như trở bàn tay.
"Mà nguyên nhân khiến Tô Chính An điều này, chính là vì gia phụ phát hiện ra thân phận thực sự của Tô Mạt Nhi!
"Gia phụ từng muốn khuyên hắn đừng cố chấp sai lầm, ai ngờ, vì muốn bịt đầu mối, Tô Chính An đã dựng lên án oan gia phụ thông đồng với địch!"
Ta thẳng vào mặt Tô Chính An, lạnh lùng hỏi:
"Tô thừa tướng, thần phụ có đúng chăng?"
Tô Chính An và Tô Mạt Nhi mặt cắt không còn giọt máu, không thốt nổi một lời phản bác.
Hộp gỗ mở ra, bên trong là cây trâm của phu nhân Dục Dương Hầu, bên dưới giấu một mật thư.
Tuy mật thư ban đầu trống rỗng, ta không chút vội vã, cầm lấy tờ giấy rồi quỳ xuống :
"Thỉnh Thánh thượng chuẩn bị một bát dấm."
Khi bát dấm đưa tới, ta ngâm tờ mật thư vào, đợi khoảng mười phút, sau đó vớt ra, dùng vải khô thấm nước, rồi đem hơ trên ánh nến.
Bạn thấy sao?