08
Ta một tiêu sư giỏi võ tại tiêu cục, ba người cải trang, men theo các ngõ ngách ngoằn ngoèo, cuối cùng gõ cửa một căn nhà lớn.
Phải một lúc lâu sau, một bà lão chừng sáu mươi mới lảo đảo ra mở cửa.
Trên người bà thoang thoảng mùi sáp ong, ta khẽ nhắm mắt, hít nhẹ.
Không sai, chính là mùi giống hệt chiếc mặt nạ mà đại hoàng tử đưa.
“Lâm Anh có ở đây không?”
Ánh mắt bà lão dường như không còn minh mẫn, nghe ta hỏi, chậm rãi về phía ta.
Tròng mắt ngả vàng, như bị thứ gì đó bám dính. Khi bà mở miệng, trong cổ họng vang lên tiếng khò khè như mèo già, có lẽ đờm đặc đã bít lại.
“Cô ta bỏ lại bà già này, để đi hưởng phúc từ lâu rồi!”
Nhắc đến Lâm Anh, vẻ mặt bà lão liền trở nên căm hận, như thể oán hận tột cùng.
“Đồ vô ơn! Học nghề này của ta lại c.h.ế.t ca ca mình, rồi bỏ đi không ngoái đầu lại.”
*
Khi ta về đến Dục Dương hầu phủ, bảng hiệu “Tạ phủ” đã treo trước cửa.
Mấy tên tiểu đồng đứng gác liền vội vàng mở cổng khi thấy chúng ta trở về.
“Thẩm nương, lão gia đang chờ trong chính đường.”
Tam muội liếc ta với vẻ trêu ghẹo rồi chạy biến, ta bất lực lắc đầu, hướng về phía chính đường.
Ta đã ở Hạ phủ năm năm, mọi thứ nơi đây đều quen thuộc như lòng bàn tay, nhắm mắt cũng có thể vẽ lại toàn bộ địa hình.
Hạ Xuân Phong hẳn đã về từ sớm, chén trà trước mặt hắn chỉ còn chút cặn và đã nguội lạnh từ lâu.
Ta tự rót cho mình một chén, uống cạn vài ngụm rồi : “Đã điều tra ra.”
Khoảng hai năm trước, Tô Chính An bí mật bắt cóc Lâm Anh về phủ, lấy mạng ca ca nàng để uy hiếp, ép nàng một chiếc mặt nạ da người.
*
Việc bà lão kia vẫn sống cho thấy bà biết rất ít.
Người giang hồ mặt nạ da thường chỉ có hai lý do: hoặc để trốn tránh ai đó, hoặc để g.i.ế.c ai đó.
Vì thế, bà lão ấy, gián tiếp mà , đã dính đến m.á.u tanh.
Đến năm gần bốn mươi tuổi, bà mới sinh con trai, đặt tên là Lâm Nghị, vô cùng thương .
Ngay từ khi sinh ra, bà đã nắn xương cho hắn, phát hiện thân mình to lớn, ngón tay thô to, không thích hợp nghề tinh xảo như mặt nạ da người.
Nhưng trời quả có mắt, chỉ nửa năm sau, bà lão lại mang thai.
Do sức khỏe yếu kém, Lâm Anh sinh non vào tháng bảy, xương cốt nhỏ nhắn, vừa qua bà đã thốt lên: “Hậu sinh khả úy!”
Vì , bà đặt kỳ vọng rất cao vào Lâm Anh, sau khi cai sữa liền hạn chế ăn uống, tránh thay đổi thể hình.
Khi những đứa trẻ khác còn ê a tập , Lâm Anh đã phải tập gắp đậu.
Ban đầu dùng tay, sau chuyển sang dùng đũa.
Ngày qua ngày, năm qua năm, đến khi thành thạo nghề, Lâm Anh liền lọt vào mắt xanh của Tô Chính An.
Nàng không biết thân phận của kẻ bắt đi hai huynh muội mình, chỉ biết chắc rằng kẻ đó tìm đến vì kỹ năng mặt nạ.
Gia đình nàng vốn sống nhờ vào việc thay đổi diện mạo cho giới giang hồ.
09
Thông thường, để ra một chiếc mặt nạ hoàn hảo, mười ngày là đủ.
Nhưng một tháng trôi qua, con bà lão vẫn chưa về, còn con trai thì đã chết.
Nghe hàng xóm kể lại, bà lão từng cờ trông thấy Lâm Anh đứng bên cạnh một quý nữ.
Bà ta quả quyết rằng con mình đã bám cành cao, còn ca ca nàng c.h.ế.t là do nàng ra.
Lâm Anh ở phủ thừa tướng nửa năm trời, cuối cùng chế tạo chiếc mặt nạ giống hệt theo cầu bản vẽ.
Theo thỏa thuận, khi xong chiếc mặt nạ, Lâm Nghị đáng ra phải thả về nhà.
Nhưng hắn đã chết.
Ta đoán rằng Lâm Nghị đã vô phát hiện bí mật của Tô Chính An và bị g.i.ế.c diệt khẩu.
Như , dù Lâm Anh đã phục tùng Tô Chính An, nàng cũng không hẳn là trung thành.
“Lâm Anh dáng người nhỏ nhắn, chiều cao không thể quá nổi bật, ngón tay thon dài, có vết chai chắc chắn không phải do lao nặng nhọc.”
Nếu Tô Mạt Nhi muốn mang Lâm Anh vào cung, chỉ có thể giấu nàng ta trong đoàn nha hoàn đi theo hồi môn.
Vì là gả vào hoàng gia, số lượng nha hoàn hồi môn sẽ không nhiều, chỉ cần thu hẹp phạm vi điều tra một chút là có thể tìm ra.
*
Thông tin Hạ Xuân Phong mang về cũng rất quan trọng.
Hắn gặp Dục Dương hầu và biết bằng chứng quan trọng để minh oan nằm trong trâm cài ngọc của phu nhân Dục Dương hầu.
Ta cảm thấy hơi tiếc nuối. Thời gian đã quá lâu, mặc dù chiếc trâm mang ý nghĩa phi thường, là tín vật định của hai vợ chồng, phu nhân có nhiều con cái và thiếp thân, có lẽ vì sinh kế mà chiếc trâm ấy đã bị bán từ lâu.
Hiển nhiên, Hạ Xuân Phong cũng nghĩ đến vấn đề này. Nhưng phụ thân hắn đã giữ bí mật này suốt hơn một năm, không tin ai ngoài chính con trai mình. Hắn không thể bỏ qua manh mối này.
Vì , chúng ta quyết định đi miền Nam.
Bạn thấy sao?