Nhà Chồng Xấu Từ [...] – Chương 6

6

 

Ảnh đại diện của ta là một người mặc đồ da kiểu SM, vừa gợi cảm vừa hoang dã.

 

Sau khi thỏa thuận xong, tôi xin nghỉ phép và mua vé tàu về quê của Châu Quân.

 

Tôi nhanh chóng tìm đến địa chỉ của người vợ cũ của trai Châu Quân.

 

Trong lần trò chuyện trước, tôi mới biết thêm chi tiết về lý do ly hôn của ấy qua lời kể của Châu Quân.

 

Cô ấy cũng từng sinh con và bị mẹ chồng ghét bỏ.

 

Mẹ chồng không chỉ xúi giục chồng ngoại , mà còn bỏ mặc cháu khi đưa đi chơi ở hồ bơi, khiến con bé c//hế//t đuối.

 

Cuối cùng, ấy chỉ đơn giản ly hôn mà không hề phản kháng.

 

Dù ban đầu có vẻ nghi ngờ trước sự xuất hiện của tôi, sau một tiếng trò chuyện, ấy vui vẻ tiễn tôi ra cửa.

 

Sau đó, tôi tìm đến ngôi nhà cũ của gia đình Châu Quân.

 

Chưa kịp gõ cửa, tôi đã thấy một phụ nữ với ngực trễ gần nửa vội vàng chạy ra, ôm theo thứ gì đó trong tay và bỏ chạy thục mạng như không thấy tôi.

 

Tôi lập tức lấy điện thoại ra và chụp vài bức ảnh.

 

Thấy cửa không khóa, tôi gõ tượng trưng vài cái rồi bước vào nhà.

 

Trong phòng là trai của Châu Quân, vẫn còn nồng nặc mùi rượu và đang ngủ say.

 

Nhìn quanh căn phòng, chăn gối vứt lung tung, ngăn kéo bị mở toang, trông chẳng khác gì hiện trường vừa bị trộm.

 

Tôi lại chụp thêm vài tấm ảnh.

 

Một gia đình đầy những kẻ kỳ quặc, đáng thương nhất là người vợ cũ và đứa con của ấy.

 

Châu Quân quả là hiếm có khi vẫn giữ sự chính trực trong môi trường như thế này.

 

Hoàn tất mọi việc, tôi mua vé quay lại thành phố S.

 

Hai ngày sau, tôi nhận loạt ảnh từ người phụ nữ tôi đã và vui vẻ thanh toán nốt khoản tiền còn lại.

 

Bế bé Hồng Hồng, tôi trở về nhà.

 

Vừa về đến khu chung cư, tôi đã cảm thấy ánh mắt khác thường của những người hàng xóm xung quanh.

 

Không cần đoán cũng biết, đó là thành quả từ những lời đồn ác ý của bố mẹ chồng trong mấy ngày tôi vắng nhà.

 

Vài người tụ lại thì thầm với nhau khi thấy tôi đi ngang qua.

 

Không thèm quan tâm đến những lời bàn tán, tôi đẩy xe nôi vào thang máy.

 

Lúc này, điện thoại lại đổ chuông – là hàng xóm gọi đến.

 

"Giao Giao, có phải chị tìm bảo mẫu không?"

 

"Đúng rồi. Tôi không dám để bố mẹ chồng chăm con nữa. Bảo mẫu đã đến chưa?"

 

"Chưa vào . Họ đang đứng chặn ở cửa, cãi nhau ầm ĩ nãy giờ."

 

Tôi nhạt – đúng là không ngoài dự đoán của tôi.

 

"Cảm ơn nhé. Lát nữa tôi mời chị một bữa thật ngon."

 

Vừa cúp máy thì thang máy cũng mở cửa.

 

Chưa kịp đẩy xe nôi ra, tôi đã nghe tiếng mẹ chồng the thé:

 

"Tôi bao nhiêu lần rồi, nhà này không cần bảo mẫu!"

 

Giọng đáp lại vang dội và đầy khí thế vẫn rất lễ độ:

 

"Tôi nghe rồi. Nhưng đứng ngoài cửa thì không phạm pháp, phải không ạ?"

 

Tôi không khỏi thầm tán thưởng – người bảo mẫu này quả là đủ tiêu chuẩn đối phó với loại người như mẹ chồng tôi.

 

May mắn thay, tôi đã lường trước huống và cầu bảo mẫu phải khỏe mạnh, nhanh nhẹn và biết cách ứng xử với người khó tính.

 

Có vẻ như khoản tiền tôi bỏ ra rất xứng đáng.

 

Bảo mẫu quay sang tôi và bé Hồng Hồng, sau đó nhanh chóng bước tới giới thiệu bản thân.

 

Mẹ chồng tôi cũng thấy chúng tôi, liền nhanh tay ôm chầm lấy bé Hồng Hồng trước cả bảo mẫu.

 

Vừa ôm bé Hồng Hồng, mẹ chồng vừa :

 

"Ôi, cháu cưng của bà, có nhớ bà không? Có ông bà ở đây rồi, mau bảo mẹ con đuổi cái bảo mẫu đó đi."

 

Bé Hồng Hồng, sau thời gian chăm sóc tốt ở nhà ngoại, đã dần lấy lại sức sống. Nhưng khi thấy bà nội, đôi mắt tròn xoe của bé lập tức mở to.

 

Có lẽ bé đã nhận ra bà chính là người hay bắt nạt mình trước đây, liền bắt đầu ấm ức, dường như sắp khóc.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...