Nhà Chồng Xấu Từ [...] – Chương 3

3

 

Nghĩ đến đây, tôi hít một hơi sâu để kìm nén huyết áp đang tăng cao, rồi mở ghi âm và hỏi:

 

“Đứa con trong bụng là của Châu Quân sao?”

 

“Đúng .” Cô ta ngừng lại một chút, rồi lại với vẻ hào hứng hơn.

 

“Hai người đang ở đâu?” Tôi cần gặp mặt đối chất ngay.

 

“À… địa chỉ cụ thể thì không thể . Nhưng bọn tôi vẫn ở trong thành phố thôi. Để Quân gọi lại cho sau nhé.”

 

Nói xong, Lili nhanh chóng cúp máy.

 

Tôi tắt điện thoại, ngồi thẫn thờ một lúc lâu mới định thần lại.

 

Sau nhiều năm cố gắng, tất cả hóa ra chỉ là trò hề.

 

Tôi đã từng tin vào nguyên tắc “thà muộn còn hơn nhầm” mà đến tận tuổi này mới chịu kết hôn.

 

Người ta bảo tôi kén chọn, thực chất tôi chỉ không muốn sống chung với những kẻ không hợp tư tưởng và không biết điều.

 

Cho đến khi gặp Châu Quân, tôi nghĩ ta tử tế, có ngoại hình đoan chính và chuyện hợp ý.

 

Dù điều kiện gia đình không tốt lắm, ấy chăm chỉ và có chí tiến thủ.

 

Gia đình tôi không coi trọng vật chất, thậm chí còn cho luôn căn hộ của hồi môn.

 

Cha mẹ tôi biết sức khỏe không tốt nên không cầu gì nhiều, còn gửi lại cả tiền sính lễ và thêm chút của hồi môn cho tôi.

 

Từ khi kết hôn, Châu Quân luôn tỏ ra là một người chồng tốt.

 

Nhưng hóa ra tất cả chỉ là giả tạo?

 

Tôi không muốn tin mình đã lầm ta.

 

Nhìn vào địa chỉ lần trước ta gửi, tôi do dự rất lâu.

 

Cuối cùng, tôi cắn răng gửi con về nhà ngoại và bắt chuyến tàu nhanh đến thành phố nơi đang công tác.

 

Nếu không tìm ở đây, tôi sẽ không còn gì để nữa ngoài ly hôn.

 

Tôi đến khách sạn mà đang ở. Nhân viên lễ tân nghe tôi xong liền gọi điện lên phòng.

 

Khi nghe tiếng chuông điện thoại vang lên, tôi thở phào nhẹ nhõm.

 

Lili đã dối về địa điểm!

 

Khi gặp tôi, Châu Quân tỏ ra ngạc nhiên và vui mừng.

 

Anh ôm chầm lấy tôi như thể đã rất nhớ.

 

Tôi cứng đờ trong vòng tay , cố giữ bình tĩnh.

 

Hoặc là ta diễn quá giỏi, hoặc là có điều gì khuất tất chưa hé lộ.

 

“Lili đâu? Mẹ đã kể hết cho chưa?”

 

Châu Quân không hề nhận ra thái độ khác lạ của tôi, vẫn vui vẻ trả lời:

 

“À, chuyện này đúng là hiểu nhầm. Em không liên lạc với và Lili lấy nhầm điện thoại của nhau!”

 

Anh kể lại rằng, trong bữa tiệc tiếp khách, Lili ngồi cạnh bàn của .

 

Điện thoại của hai người giống hệt nhau từ mẫu mã đến ốp lưng.

 

Khi ra về, cả hai đều không nhận ra mình đã cầm nhầm máy.

 

“Anh đang định đi đổi lại điện thoại đây.”

 

Nhìn dáng vẻ vô tư của ta, tôi không biết nên tin hay không.

 

Tôi bỗng nhận ra suýt chút nữa đã rơi vào bẫy của mẹ chồng.

 

Trước khi quyết định đi tìm Châu Quân để hỏi cho ra lẽ, tôi đã nghĩ sao để ly hôn sao cho gia đình đó phải chịu sự trừng lớn nhất.

 

Thậm chí tôi còn định ngay lập tức đưa con về nhà mẹ đẻ và nộp đơn kiện ra tòa nhanh nhất có thể!

 

May mắn thay, lý trí đã chiến thắng cảm của tôi.

 

Lúc này, tôi không gì cả mà chỉ mở đoạn ghi âm cuộc trò chuyện với Lili cho Châu Quân nghe.

 

Ban đầu, tôi định dùng đoạn ghi âm này bằng chứng cho vụ ly hôn, buộc tội ta ngoại .

 

Nhưng hiện tại, đoạn ghi âm này sẽ hiệu quả hơn nhiều so với việc chỉ kể lại bằng lời.

 

Nghe xong, sự vui mừng trên khuôn mặt Châu Quân nhanh chóng bị thay thế bởi cơn giận dữ và nỗi hoảng loạn.

 

“Vợ à, ta không có gì cả! Cô ta cũng không mang thai! À không, không biết ta có thai không, bụng ta chắc chắn không lớn, gì sắp sinh !”

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...