Nhà Chồng "Thiện Lành" – Chương 3

3

 

Chưa kịp mở miệng, Tống Cường xông tới, chỉ tay vào mặt tôi, giận dữ hét: “Khương Ninh, đừng có không biết điều, là người của nhà họ Tống, bỏ ra chút tiền thì có sao? Coi trọng mới đòi tiền , nếu không phải tại , lúc đầu tôi đã...”

 

“Câm ngay!” Tống Hằng ngắt lời Tống Cường.

 

Dù quở trách em mình thì sau đó Tống Hằng lại quay sang tôi đầy khó hiểu, giọng cố nén giận dữ: “Khương Ninh, bây giờ gặp khó khăn, em thực sự nhẫn tâm như sao?”

 

Kiếp trước tôi một lòng trả nợ cho Tống Hằng, họ còn giả vờ ngọt ngào với tôi khiến tôi lấy cả tiền dưỡng già của bố mẹ,

 

Và cộng thêm cả cái mạng của bản thân. 

 

Giờ thấy tôi không định trả tiền, đám người này chả thèm để ý nữa mà lộ bản chất.

 

Được thôi, tôi cũng không cần giấu giếm.

 

Tôi đứng dậy, hắng giọng : “Mọi người, tôi là Khương Ninh, xin hỏi Tống Hằng có nợ tiền mấy người không? Tôi và Tống Hằng sắp ly hôn, thừa dịp hiện tại tính toán nợ vợ chồng. Tôi trước, số tiền này Tống Hằng đều mượn trong huống tôi không biết, hơn nữa không dùng trong tiêu dùng chung của vợ chồng chúng tôi, cho nên tôi hoàn toàn không có nghĩa vụ gánh vác một đồng nào cả.”

 

Ly hôn? Mẹ chồng trợn tròn mắt, khi phản ứng lại, bà lao tới chỉ trích tôi.

 

“Ly hôn? Mày nhăng cuội gì đó? Muốn ly là ly à? Bao giờ vợ chồng cũng tốt lần đầu hơn tốt lần tiếp, cái loại mặt hàng đã qua sử dụng như mày thì sống đâu cũng bị người ta chỉ trỏ!”

 

“Chưa kể...” Bà dừng lại, tôi đầy mỉa mai.

 

“Loại đàn bà không biết sinh con như mày á, ly hôn rồi sao tìm người tốt như con trai tao? Mày có biết mày đang gì không?”

 

Tôi : “Con trai bà tốt như thì sao bà không tự giữ mà xài đi, thân lại càng thêm thân không phải là tốt hơn sao?”

 

Rồi tôi vẻ bừng tỉnh, mẹ chồng:

 

“A, phải rồi, chả trách sao nhà này lại xảy ra chuyện lớn như mà bố chồng bỏ đi đâu mất, chắc vì bà là món hàng đã qua sử dụng đấy!”

 

Trước khi gả cho bố chồng, bà ta đã có một đời chồng, người chồng trước hiền lành mụ đàn bà này chê, ỷ vào mình khi đó còn trẻ đẹp, đi quyến rũ rồi cặp kè với bố chồng lúc đó là quản lý nhỏ trong nhà máy. Truyện do Thanh Tiếu Quân edit, chỉ đăng tại fb và m’onkey,d.

 

Bố chồng cũng là người có vợ, không cưỡng lại cám dỗ bên ngoài, hai người ly hôn với vợ cũ chồng cũ rồi cưới nhau, sinh ra Tống Hằng và Tống Cường.

Lúc đầu họ hạnh phúc, khi bố chồng mất việc chỉ còn có thể công nhân thời vụ, mẹ chồng thì cả đời chưa từng đi , cộng thêm gánh nặng phải nuôi hai đứa con, cảm dần xấu đi vì cơm áo gạo tiền, bố chồng thường lén lút ngoại .

 

Lần này biết con trai mình ôm khoản nợ lớn, bố chồng bỏ trốn ngay lập tức, không biết đang trốn ở chỗ nào.

 

“Giang Ninh, mày điên con mẹ nó rồi! Câm ngay cho tao con đ,ĩ!” 

 

4

 

Kiếp trước, mẹ chồng nhiều lần dùng đạo đức ràng buộc tôi, tôi vì mặt mũi mỏng và thường xuyên nghe bố mẹ dạy bảo rằng bà là người đáng thương, bố chồng không đáng tin, một mình nuôi hai đứa con rất vất vả. Bố mẹ bảo tôi không nên chấp nhặt, có thể nhường thì nhường.

 

Nhưng giờ chỉ cần tôi không có đạo đức thì không ai có thể ràng buộc tôi !

 

Tôi không những không có đạo đức, tôi còn có thể phát điên!

 

Nhìn trân trối bà ta vài giây, tôi trực tiếp hỏi: “Tiền này thật sự là Tống Hằng nợ à? Hay là thằng con út của bà chuyện rồi trốn tránh? Đừng tưởng tôi không gì mà coi tôi là kẻ ngốc!”

 

Mẹ chồng và mấy người kia tôi đầy kinh ngạc.

 

Không để họ kịp phản ứng, tôi chạy nhanh ra cửa và mở tung ra, khiến đám hàng xóm đang hóng chuyện ngã nhào vào trong.

 

Một thím hàng xóm ngượng ngùng: “Ha ha, mẹ Tống Cường, hôm nay nhà có nhiều khách nhỉ?”

 

Thím ta quanh một vòng, thấy ai cũng đen mặt, đặc biệt là mấy người đàn ông to lớn trên ghế sofa, trông rất dữ dằn.

 

Thím hàng xóm nhận thấy hình không ổn, bèn lẩm bẩm: “Đến giờ đón cháu rồi, phải về nấu cơm thôi, nhà có khách đông thế này chúng tôi không phiền nữa.”

 

Tôi giơ tay chặn lại, bắt đầu phô diễn từng lời ca thán:

 

“Ôi tôi sống không nổi nữa rồi! Tôi đau khổ quá!”

 

“Mẹ chồng thiên vị con út, tôi và Tống Hằng cưới nhau bao năm bà ta không bỏ ra một xu, nhà chúng tôi là tiền bố mẹ tôi bỏ ra mua!”

 

“Giờ rõ ràng là Tống Cường nợ tiền, lại bắt tôi trả, mọi người xem có đúng không, hơn một trăm triệu chứ có ít đâu, không phải tôi tiêu mà bắt tôi trả? Hu hu hu~”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...