Chồng tôi đầu tư thất bại dẫn đến nợ nần chồng chất. Để trả nợ, ban ngày tôi đi , ban đêm đi tiếp rượu cho khách, thế nợ chưa trả xong thì tôi đã mắc bệnh hiểm nghèo.
Trước giường bệnh, tôi nghe thấy mẹ chồng lén với chồng tôi: "Con à, con đàn bà này mắc bệnh giang mai rồi, không chữa nữa đâu. Dù sao số tiền nó kiếm cũng đủ cho em trai con trả nợ, chúng ta từ bỏ chữa trị cho nó đi, nha con."
"Mẹ cứ yên tâm. Con sẽ không để con này phí tiền nhà mình đâu."
Mẹ chồng gật đầu hài lòng: "Được lắm, đúng là con của mẹ, đúng lúc con bé Tư cũng sắp sinh rồi, đợi con gà không biết đẻ trứng này chet đi thì gia đình ba người các con có thể thoải mái công khai sống cùng nhau."
Lượng tin tức lớn bất ngờ ập tới khiến tôi tức đến mức bầm gan tím ruột, trực tiếp qua đời ngay tại chỗ.
Khi mở mắt ra lần nữa, tôi trở về ngày Tống Hằng với tôi rằng hắn đang mắc nợ một số tiền lớn.
1
"Nếu đang thiếu người ta rất rất rất nhiều tiền, em có bằng lòng trả nợ cùng không?"
Tống Hằng ngồi trên ghế sofa, hắn vẫn giữ ánh mắt nồng nàn cảm như xưa, bây giờ gương mặt ấy chỉ khiến tôi thấy ghê tởm.
Kiếp trước, tôi đã với hắn ta rằng: "Dù có điều gì xảy ra đi chăng nữa thì em cũng sẽ luôn ở cạnh , cùng đối mặt với mọi chuyện."
Chúng tôi nhau từ thời còn là học sinh, sau đó cùng tiến vào đại học, rồi cả hai cưới nhau sau khi tốt nghiệp, bây giờ đã là năm thứ mười rồi.
Trong mười năm đó, hắn đã thương chăm sóc tôi hết mức, ai cũng phải khen một câu đúng là một người chồng mẫu mực.
Nhưng lời của hắn với mẹ chồng trước giường bệnh của tôi ở kiếp trước mới khiến tôi nhận ra bản thân đã có suy nghĩ sai lần đến mức nào.
Những đồng tiền mồ hôi nước mắt mà tôi kiếm sau bao nhiêu đau khổ là để trả nợ cho tên quỷ hút m áu mang danh em trai chồng. Còn người chồng mẫu mực của tôi lén lút ngoại rồi có con với người khác ở bên ngoài, hắn ta chỉ đợi tôi chet đi để ả vào thế chỗ.
Đời này, Tống Hằng vẫn cố gắng thuyết phục tôi chấp nhận khoản nợ giả tạo của hắn, muốn vắt kiệt toàn bộ chút ít giá trị cuối cùng mà tôi đem lại.
Thấy tôi im lặng, dường như Tống Hằng đã hạ quyết tâm điều gì đó, bỗng dưng âm thanh vang lên, hắn đột ngột quỳ xuống trước mặt tôi.
Ôi chao, lại đang muốn diễn vở kịch sướt mướt gì nữa đây.
"Ninh, chồng có lỗi với em, đầu tư thất bại nên giờ phải ôm một khoản nợ khổng lồ, vợ đừng lo, sẽ tự trả nợ, tuyệt đối sẽ không liên lụy đến vợ đâu!”
“Bạn bên châu Phi có cách kiếm tiền rồi."
"Nhưng mà xa quá, thực sự không nỡ xa em..."
Bà mẹ nó chứ, sao trước kia tôi không nhận ra những lời này giả tạo quá mức nhỉ? Yêu đương mù quáng đúng là bệnh nan y mà.
Giờ tôi đã tỉnh ngộ, chẳng phải chỉ là diễn kịch thôi à? Ai mà không biết diễn chứ?
Tôi nhớ lại những cuốn tiểu thuyết ngược tâm và phim truyền hình đã xem nhiều năm nay, cuối cùng tôi cũng hai mắt mình mắt đỏ hoe, hai tay run rẩy nâng Tống Hằng dậy.
"Mình à, đừng lo lắng quá, nợ sẽ trả xong sớm thôi."
Tống Hằng cảm ôm tôi vào lòng: "Ninh, có em ở bên cạnh, sẽ cố gắng trả hết nợ."
Hắn tôi đầy mong đợi, dù tôi không lại cũng cảm nhận ánh mắt cháy bỏng của hắn ta.
Mắc ói ghê đó.
Tôi biết, hắn muốn tôi giống như kiếp trước, hứa hẹn sẽ cùng hắn vượt qua mọi khó khăn gian khổ, không chút do dự rằng mình sẽ giúp hắn ‘trả hết nợ nần’.
Nhưng lần này tôi không hứa hẹn gì cả, chỉ liên tục : "Chồng ơi, cố gắng kiếm tiền nhé, em tin !"
Dù Tống Hằng không hài lòng với câu trả lời của tôi hắn cũng không dám nặng lời, chắc sợ lộ bản chất đó.
Đúng lúc đó, điện thoại của Tống Hằng đang sạc bên cạnh reo chuông.
Tôi liếc qua, là mẹ chồng.
Nếu tôi đoán không lầm thì chắc chủ nợ đã tìm đến nhà mẹ chồng, ép em trai chồng trả tiền.
Kiếp trước, Tống Hằng vội vàng nhận nghe máy rồi nhanh chóng về nhà mẹ mình, sau đó tự mình gánh khoản nợ hơn trăm triệu.
Giấy trắng mực đen rõ ràng, trên những tờ giấy nợ ấy đầy chữ ký và dấu tay của Tống Hằng, ít nhất cũng phải đến bảy tám chủ nợ. Truyện do Thanh Tiếu Quân edit, chỉ đăng tại fb và m’onkey,d.
Quả nhiên, sau khi cúp điện thoại, Tống Hằng chủ nợ đã tìm đến nhà mẹ rồi nên hắn phải về giải quyết, sợ tôi bị dọa nên bảo tôi ở nhà chờ hắn.
Kiếp trước tôi cảm muốn chet, kiếp này hắn ta đừng có hòng khiến tôi gánh khoản nợ trên trời này trong thời gian hôn nhân.
Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y Tống Hằng: "Chồng ơi, để em đi cùng !"
Dịch giả bát cháo hành cái qq, truyen ne cái qq, truyện t còng lưng gõ đ phải tụi bay mà đổi tên đổi editor như đúng rồi. Editor: Thanh Tiếu Quân đ có bát cháo hành chí phèo thị nở nào ở đây hết.
Bạn thấy sao?