Nhà Chồng Đưa Sính [...] – Chương 6

Tin nhắn vừa gửi đi, các nhóm chat lập tức nổ tung.

 

Tôi còn chưa kịp đọc tin nhắn phản hồi thì Lưu Bân lồm cồm tỉnh lại.

 

Anh ta ôm gương mặt sưng vù như đầu heo, căm phẫn tôi:

 

“Người ta hồi môn hai ba trăm nghìn, còn tặng cả xe hơi. Nhà chỉ có mười vạn mà đòi cầu này nọ. Bạn thân Tiểu Nha của hồi môn riêng cái xe cũng đã năm trăm nghìn rồi!”

 

Nhìn ta trơ trẽn năng lung tung, tôi không nhịn bật .

 

“Tiểu Nha trai thêm tên ấy vào sổ đỏ căn nhà cưới. Còn ? Đừng thêm tên, ngay cả căn nhà còn không có. Anh lấy đâu ra tư cách mà những lời này?”

 

Anh ta vênh mặt:

 

“Thì đẹp trai hơn hắn chứ sao?”

 

Suýt nữa tôi lên vì tức.

 

Hồi đại học, đúng là tôi từng thích ta trước.

 

Dáng người cao 1m86, da trắng trẻo, khuôn mặt sáng sủa như một minh tinh hạng B.

 

Nhưng sau khi tốt nghiệp thì sao?

 

Lúc học đại học, ta bận rộn với việc màu, đương, chơi game, chẳng học hành gì.

 

Kiến thức thì chẳng có bao nhiêu, nợ môn thì đầy rẫy.

 

Cuối cùng, nhờ cơ hội thi lại tốt nghiệp mà may mắn ra trường.

 

Đi phỏng vấn xin việc, hỏi gì cũng không biết.

 

Cuối cùng, nhờ có vẻ bề ngoài, ta vào nhân viên bán hàng.

 

Hồi đại học thì đúng là hot boy, bây giờ ngoài cái mã ra thì chẳng có gì.

 

Tôi dựa vào đâu mà phải hy sinh cả tài sản chỉ vì một gã tồi tệ thế này?

 

Vốn dĩ, cũng chẳng phải tôi ép ta đương với mình.

 

Anh ta bĩu môi, giọng khinh bỉ:

 

“Thực ra, còn định sau đám cưới sẽ tặng em dây chuyền Van Cleef & Arpels. Nhưng em vật chất thế này, không muốn tặng nữa.”

 

Nghe , tôi nhăn mặt đầy chán ghét.

 

Đến giờ mà ta còn nghĩ ra mấy lời ngon ngọt như thế!

 

Tôi cúi đầu, ta với ánh mắt lạnh băng.

 

Tất cả chút lưu luyến còn sót lại trong tôi đã bị ta sạch.

 

Về đến nhà, tôi lập tức gọi điện báo tin cho họ hàng và lần lượt trả lời tin nhắn trên WeChat.

 

Mọi người đều bày tỏ sự đồng cảm và phẫn nộ, liên tục chửi rủa gã đàn ông tệ bạc.

 

Họ cũng cảm thán rằng may mắn sao khi phát hiện ra sự việc này ngay trước ngày cưới, tránh tổn thất nặng nề hơn.

 

Tôi cũng gọi điện cho nhân viên khách sạn để hủy tiệc cưới.

 

Tiền đặt cọc không thể lấy lại , tôi đành chấp nhận.

 

Phía khách sạn thông cảm, và vì lý do nhân đạo, họ đồng ý hoàn trả một nửa số tiền đặt cọc. Coi như chuyện này đã giải quyết.

 

Tôi chụp lại ảnh hủy tiệc và gửi cho Lưu Bân.

 

Ban đầu ta ra sức cầu xin, sau đó bắt đầu buông lời chửi bới thô tục.

 

Tôi không muốn đôi co, trực tiếp chặn ta. 

 

Tôi cứ nghĩ mọi chuyện đến đây là xong.

 

Nhưng không ngờ, sáng sớm hôm sau, khi trời còn chưa sáng rõ, tiếng đập cửa bên ngoài đã tôi tỉnh giấc.

 

Lưu Bân đập cửa ầm ầm, bên ngoài hớn hở hét lên:

 

“Phán Phán, mở cửa đi! Anh đến đón dâu đây!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...