Nhà Chồng Đưa Sính [...] – Chương 5

 

Lúc này, Lưu Bân cũng đã tới.

 

Đối với kết quả điều tra, ta hoàn toàn không phản bác.

 

Nhưng vì chưa xảy ra thiệt thực tế, cảnh sát chỉ hòa giải vài câu rồi rời đi.

 

Nhìn dáng vẻ khúm núm của ta trước cảnh sát, ánh mắt tôi lạnh băng.

 

Khi nhân viên ngân hàng rời đi, tôi tiến lên, cầm chiếc thẻ trống quăng mạnh vào mặt ta.

 

Làn da ta lập tức hằn lên một vết đỏ.

 

Anh ta đau đớn nhảy dựng lên, chửi rủa:

 

“Lý Phán Phán, bị điên à? Có chuyện gì sao không với tôi? Báo cảnh sát cái gì?”

 

“Không báo cảnh sát à? Để quay sang đổ lỗi cho mẹ tôi lấy tiền sao?”

 

Tôi giận đến mức toàn thân run rẩy, giọng nghẹn lại.

 

“Lưu Bân, còn chút liêm sỉ nào không? Không muốn đưa tiền thì thẳng ra, có cần phải trước sau bất nhất như không?”

 

Anh ta á khẩu, dừng lại một lúc rồi lớn tiếng phản bác:

 

“Cô chẳng phải từng , sính lễ chỉ là một hình thức thôi sao? Vậy thẻ có tiền hay không thì có liên quan gì?

 

“Cô bảo muốn tám vạn, chúng tôi lập tức đồng ý. Đó chẳng phải là thái độ của chúng tôi rồi sao?

 

“Sao nào? Thái độ đưa cho , lại không biết đủ à?”

 

Nhìn bộ dạng mạnh miệng của ta, tôi như muốn nổ tung.

 

Tôi từng nghĩ, hai người bước vào hôn nhân là để cùng nhau chia sẻ, giúp đỡ khi gặp khó khăn.

 

Nhưng đổi lại, nhà tôi nhường nhịn hết lần này đến lần khác, còn nhà ta thì ngày càng lấn tới, thậm chí không ngần ngại nhắm vào tài sản của tôi.

 

Cơn tức giận tích tụ đến đỉnh điểm, tôi không kìm mà ra tay.

 

Tôi xông lên, đá mạnh một cú vào giữa người ta, rồi tát thẳng hai cái vào mặt.

 

“Thái độ à? Tôi cho thấy thái độ của tôi đây!”

 

Anh ta không kịp phản ứng, ngã sụp xuống đất, ôm lấy chỗ đau mà rên rỉ.

 

Thấy ta loay hoay định bò dậy, tôi lại đạp thêm một cú, rồi vớ lấy cây dù ở cửa ngân hàng, đập tới tấp vào đầu và mặt ta.

 

Mỗi cú đánh tôi đều dùng hết sức.

 

Mặt ta đỏ bừng lên như gan heo, nằm lăn ra đất mà gào lên:

 

“Bảo vệ! Bảo vệ đâu!”

 

Nhưng các bảo vệ đều đã chứng kiến toàn bộ sự việc.

 

Họ chỉ đứng túm tụm, khoái chí, chẳng ai thèm lại gần.

 

Tôi không kìm , lại tát ta một cái, vừa đá vào giữa người ta vừa mắng:

 

“Thái độ! Thái độ cái con khỉ! Lúc đòi hồi môn thì biết ngửa tay xin xỏ, đến lượt sính lễ thì lại đưa cái thẻ trống!

 

“Thẻ trống là thái độ của , thì đây là thái độ của tôi! Tôi tay trắng lấy , xem có không!”

 

Anh ta không đáp, trán ướt đẫm mồ hôi, tôi đầy căm phẫn.

 

Tôi cũng trừng mắt đáp lại, giẫm mạnh lên miệng ta, lạnh lùng hỏi:

 

“Thái độ này của tôi thấy đủ chưa? Nói đi!”

 

Anh ta rên rỉ đau đớn. Ban đầu còn vừa rên vừa chửi, khi tôi dùng dù quật thêm vào đầu, ta lập tức ngất xỉu.

 

Nhân lúc này, tôi lấy điện thoại ra, chụp lại dáng vẻ thảm của ta.

 

Rồi đăng cả ảnh lẫn biên lai báo cảnh sát lên mạng xã hội và các nhóm chat lớn:

 

"Xin lỗi mọi người, vì gã cặn bã này giở trò, đám cưới ngày mai sẽ bị hủy! Rất mong mọi người thông cảm."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...