Nhà Chồng Đưa Sính [...] – Chương 11

Trong video đầu tiên, Lưu Bân đã để lộ mặt.

 

, ngay khi video thứ hai lan truyền, cả bè cũ của ta cũng biết đến câu chuyện này.

 

Những người từng quen biết Lưu Bân đều tìm đến tôi để kể khổ.

 

Họ thậm chí lập hẳn một nhóm chat riêng:

 

"Tôi đã chịu đựng ta từ lâu rồi. Suốt ngày mời tôi ăn, lần nào cũng để tôi trả tiền. Tôi không muốn lớn chuyện, đúng là mấy năm trời cái đầu ngốc."

 

"Anh ta đến nhà tôi chơi, sau đó sợi dây chuyền và chiếc nhẫn vàng của mẹ tôi biến mất. Tôi ngại hỏi thẳng, nghĩ lại chắc chắn là ta."

 

"Trời ạ! Anh ta ăn cắp mỹ phẩm của chị tôi! Lúc đó tôi chỉ tiếc, may là không phải vàng bạc, nếu không tôi đã báo cảnh sát rồi."

 

"Họ hàng tôi sống cùng làng với ta. Tôi gửi video này cho họ xem để họ thấy bộ mặt thật của gia đình đó."

 

Nhưng mọi chuyện chưa dừng lại ở đó.

 

Ngày hôm sau, tôi gửi đơn kiện Lưu Bân tội vu khống bịa đặt ra tòa án.

 

Vì vụ việc đã ý lớn, phán quyết đưa ra rất nhanh chóng.

 

Lưu Bân bị kết án 1 năm tù giam.

 

Công ty tuyển ta nhân viên bán hàng nhờ ngoại hình, giờ vì hình ảnh tiêu cực này, cũng đã sa thải ta.

 

Mẹ ta đến công ty loạn, đòi bồi thường "N+1".

 

Ban lãnh đạo phớt lờ, gọi bảo vệ đuổi bà ta ra ngoài.

 

Bà ta ngồi chồm hổm trước cổng công ty, bị những người hiếu kỳ xung quanh mắng mỏ, nhục nhã quay về quê.

 

Bà ta nghĩ rằng trốn về quê vài ngày, đợi chuyện lắng xuống, bà ta có thể quay lại trả thù tôi.

 

Nhưng lúc này, gia đình bà ta cũng đã rối tung cả lên.

 

Em trai của Lưu Bân, dù mới 25 tuổi, đã có người và dự định cưới vào đầu năm sau.

 

Nhưng sau khi nghe chuyện gia đình họ, người cậu ta sợ cũng sẽ nhận chiếc "thẻ rỗng" sính lễ, nên lập tức đòi chia tay.

 

Chị Lưu Bân vốn đã đính hôn, nhà trai cũng đưa không ít tiền sính lễ.

 

Nhưng trong làng nhỏ đó, ai cũng biết tin.

 

Gia đình nhà trai cảm thấy mất mặt, bất kể ta khóc lóc hay cầu xin thế nào, cuối cùng cũng hủy hôn.

 

Người làng từng , gia đình họ thật nhàn nhã, không cần lo cho chuyện cưới xin của các con.

 

Giờ đây, cả ba người đều trở thành "trai ế ế", còn bị chê khắp làng.

 

Chị ta không chịu nổi nhục nhã, liền gom đồ lên thành phố công.

 

Nhưng trên đường đi, ta bị lừa hết tiền vé và còn vay nợ tín dụng.

 

Cô ta không còn cách nào, phải quay lại làng trong tủi hổ.

 

Công ty tín dụng liên tục gọi đòi nợ, thậm chí còn quấy rầy cả họ hàng, hàng xóm của họ.

 

Người làng bắt đầu tránh mặt gia đình này.

 

Trưởng thôn không chịu nổi, phải đến khuyên mẹ ta trả nợ.

 

Cuối cùng, bà ta đành lấy hết số tiền còn lại để thanh toán.

 

Gia đình họ, từ chỗ người làng ngưỡng mộ, giờ đây chỉ còn lại sự khinh bỉ.

 

Không chịu nổi áp lực, họ âm thầm rời làng vào một đêm.

 

Không ai biết họ đi đâu.

 

Một năm sau, Lưu Bân mãn hạn tù.

 

Anh ta đứng trước cửa nhà tôi, râu ria xồm xoàm, ánh mắt trống rỗng:

 

"Phán Phán, biết sai rồi. Anh hối hận rồi! Nếu em còn muốn , ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn không?"

Tôi lập tức nhảy lùi lại một khoảng, cầm cây chổi bên cạnh quật mạnh vào người ta:

 

"Vừa ra tù đã mò đến nhà tôi, muốn tôi dính vận xui à? Cút ngay! Đừng để tôi thấy nữa!"

Anh ta cắn môi, mắt đỏ hoe.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...