Nguyệt Tàn Tình Phai – Chương 3

“À à, đúng , gì cũng đúng hết.”

Tôi qua loa đáp lại Triệu Thần, thậm chí ngay cả việc thêm một câu với ta cũng khiến tôi cảm thấy tốn sức.

“Thời gian này, tôi sẽ thường xuyên quay về bên em.”

Anh ta như một vị hoàng đế cao cao tại thượng, ban phát chút cảm cho phi tần của mình.

Nực và đáng thương.

“Anh quay về bên tôi? Vậy còn nhân nhỏ của , Trần Hoan, chẳng lẽ ta không ầm lên sao?”

Triệu Thần nhíu mày, rõ ràng là không muốn tôi nhắc đến Trần Hoan, càng không muốn tôi những điều bất lợi về ta.

“Cô ấy không phải nhân của tôi. Em cũng là phụ nữ, em phải biết những tin đồn bịa đặt như thế có thể tổn thương lớn thế nào với một người phụ nữ.”

Tôi bật .

“Ồ? Chúng ta còn chưa chia tay mà hai người đã ôm ôm ấp ấp, mà không phải nhân sao?

“Anh cứ thẳng thắn thừa nhận mình thích chơi phụ nữ đi, có khi tôi còn bằng con mắt khác đấy.

“Đừng có vừa đĩ vừa đòi lập miếu.”

Tôi chưa từng với ta những lời nặng nề như thế.

Mặt Triệu Thần lập tức đỏ bừng, rồi lại tái nhợt đi.

Anh ta giận dữ đóng sầm cửa bỏ đi.

Ngay sau đó, tôi xóa sạch mọi cách liên lạc với ta, lập tức thu dọn hành lý, lên chuyến bay đêm trở về thủ đô.

Thượng Hải, tạm biệt.

6

Sáng hôm sau, Triệu Thần mang theo một bụng tức giận trở lại công ty, lập tức ra lệnh cho trợ lý gọi tôi vào gặp ta.

“Giám đốc, quản lý Cận đã nộp đơn từ chức từ lâu rồi.”

“Cái gì? Tôi chưa đồng ý, ai dám tự tiện quyết định chuyện này?”

Nhân viên phòng nhân sự run rẩy đứng bên cạnh, đưa đơn từ chức của tôi cho Triệu Thần.

“Anh xem, ở đây có cả chữ ký của , chính đã đồng ý…”

Triệu Thần giật mạnh lấy tập hồ sơ, khi thấy chữ ký của mình, đầu óc ta bỗng chốc trống rỗng.

Đây đúng là chữ ký của ta.

Nhưng ta đã ký vào lúc nào?

Lòng Triệu Thần bỗng chùng xuống, cảm giác như có thứ gì đó vừa tuột khỏi sự kiểm soát của ta.

Đúng lúc này, Trần Hoan bước tới, khoác tay Triệu Thần, giọng nũng nịu:

“Anh Triệu, em đói rồi, chúng ta đi ăn đi.”

Nhưng lúc này, Triệu Thần đâu còn tâm trạng quan tâm ta.

“Cô tự đi đi, tôi bận rồi.”

Nói xong, ta hất tay Trần Hoan ra, siết chặt tập hồ sơ rời khỏi đó, quay lại văn phòng.

Trần Hoan đứng lặng tại chỗ, gương mặt tối sầm lại, ánh mắt tràn đầy độc địa.

Về đến văn phòng, lòng Triệu Thần nóng như lửa đốt.

Anh ta vội vàng gọi điện cho tôi.

Nhưng đầu dây bên kia liên tục báo bận.

Dù có chậm hiểu đến mấy, ta cũng nhận ra—tôi đã chặn số của ta.

Anh ta sững sờ một lúc, vẫn không dám tin, ngay sau đó cơn giận bùng lên.

“Được lắm, bây giờ còn dám chơi cái trò chặn số nữa à?”

Buổi tối, khi ta trở về căn nhà từng là không gian chung của chúng tôi, đập vào mắt là khung cảnh trống trải, vắng lặng đến đáng sợ.

Khoảnh khắc đó, trái tim ta như bị ai siết chặt.

Anh ta vội vàng lao vào phòng ngủ.

Bên trong, rèm cửa bị kéo kín, không một tia sáng lọt vào.

Anh ta bật đèn lên, ngay lập tức thấy một tờ giấy đặt ngay ngắn trên bàn trang điểm—

“Đừng gặp lại nhau nữa.”

Từng nét chữ mạnh mẽ, sắc bén, như thể chủ nhân của nó đã hoàn toàn buông bỏ mọi thứ.

Triệu Thần chằm chằm vào tờ giấy, bàn tay cầm nó khẽ run lên.

Anh ta bỗng có một cảm giác rất rõ ràng—khi tôi viết dòng chữ này, tôi chắc chắn đang rất vui vẻ và nhẹ nhõm.

“Đi rồi… sao có thể? Cận Nguyệt thật sao?”

Trong cơn hoảng hốt, ta như nghe lại giọng của tôi ngày trước—

“Em sẽ rất lâu, rất lâu. Chỉ cần em còn muốn ở bên , em sẽ không dễ dàng lời chia tay.”

Cô ấy chưa bao giờ dối.

Bao nhiêu năm qua, dù có giận dỗi thế nào, ấy cũng chưa từng nhắc đến chuyện chia tay.

Nhưng bây giờ, ấy đã thật sự rời đi.

Triệu Thần bàng hoàng đến mức lạnh toát sống lưng, một nỗi đau nhói buốt như hàng trăm mũi kim bạc đâm vào tim ta, khiến ta nghẹn thở.

“Làm sao ấy dám… dám rời đi mà không một lời nào?”

Cơn đau trào dâng như thủy triều, cuốn lấy từng dây thần kinh, xâm chiếm toàn bộ cơ thể ta.

Anh ta không hiểu vì sao mình lại khó chịu đến .

Có lẽ là do thói quen.

Sự ra đi đột ngột của tôi khiến ta không kịp thích ứng.

Nhất định là .

Triệu Thần chống tay lên tường, cố gắng giữ cho cơ thể đứng thẳng.

Anh ta tức tối kéo tôi vào danh sách chặn, như thể có thể gỡ gạc lại chút thể diện.

Sau đó, ta gọi cho đám nhậu.

“Tối nay đi uống rượu.”

“Hả? Không phải cậu muốn về nhà với chị dâu sao?”

“Ai muốn ở với ta? Cô ta mà xứng?”

“Ơ… chẳng lẽ Cận Nguyệt không có ở nhà?”

Triệu Thần không trả lời.

Đến khách sạn, ta không còn hứng thú ăn chơi như mọi khi, mà chỉ ngồi một góc, uống rượu một mình.

Có thứ gì đó đè nặng trong lòng ta, khiến ta cảm thấy ngột ngạt.

Anh ta mở WeChat, mở khung trò chuyện với tôi.

Dòng tin nhắn vừa gửi đi hiện lên một dấu chấm than đỏ chói—

[Vẫn còn giận sao?]

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...