10
Đêm sủng ái.
Ánh nến mờ ảo.
Ta khẽ giơ tay ôm cổ hoàng đế, đôi môi mềm mại như có như không lướt qua tai hắn, nhiệt độ dưới ngón tay hắn ngày càng nóng, hơi thở trên cổ ta cũng dần trở nên gấp gáp.
Ta lại đẩy hắn ra.
Lạt mềm buộc chặt, dục cự hoàn nghênh*.
*Muốn lại tỏ vẻ không muốn.
Đây là Tống nương tử dạy ta.
Ánh mắt hoàng đế càng thêm sâu thẳm, hắn chằm chằm vào ta, đáy mắt như bùng lên một ngọn lửa.
Như là đủ rồi.
Ta nhấc eo hôn lên má hắn, hai má ửng hồng một mảng, ánh mắt e ấp, vừa vô tội vừa trong sáng.
“Bệ hạ.”
Hoàng đế như không thể nhịn nữa, lật người, đè ta xuống.
Đầu ngón tay chai sần vuốt ve má ta.
“Nàng thật đẹp.”
Nụ của ta càng sâu hơn, ta chủ lao vào lòng hắn, khẽ thì thầm: “Bệ hạ còn chờ gì nữa?
“Thần thiếp, là người của người.”
Đêm đó, kéo dài đến nửa đêm, hoàng đế vẫn còn hứng .
Mãi đến khi trời sáng, hắn mới dừng lại.
Ta cảm thấy chưa ngủ mấy canh giờ, đã nghe tiếng Vương Vương công công, ta vừa mở mắt ra thì thấy hoàng đế đã dậy mặc y phục, chuẩn bị thượng triều.
Ta vội vàng bò dậy.
“Thần thiếp hầu hạ bệ hạ.”
Hoàng đế khàn khàn giọng: “Nàng ngủ thêm chút nữa đi.”
Ta lắc đầu, vừa đứng lên đã thấy toàn thân đau nhức, vẫn cố gắng bước đến gần hắn.
“Thần thiếp muốn hầu hạ bệ hạ.”
Thấy ta kiên trì, hoàng đế không gì nữa, chỉ là ánh mắt dịu dàng hơn.
Như đã .
Nhưng người đi chưa bao lâu, Vương công công đã mang đến một bát thuốc đen kịt: “Quý nhân, đây là thuốc an thai bệ hạ ban cho người.”
Ta lạnh trong lòng, mặt vẫn ngoan ngoãn, uống cạn cái gọi là thuốc an thai kia.
Hoàng đế à!
Thật sự là vừa thâm , lại vừa bạc .
Thâm với quý phi.
Thâm đến mức chỉ vì không muốn nàng ta bị tổn thương, nên không cho phép các phi tần khác mang thai.
Còn với chúng ta, thì lại bạc bẽo, vô đến tột cùng.
11
Sau đêm sủng ái đó, hoàng đế liên tục chọn thẻ của ta bảy đêm liền.
Ban ngày, sau khi hạ triều, hắn cũng thường đến cung của ta ngồi một chút.
Hoặc là đọc sách, hoặc là chơi cờ với ta, hoặc là ngồi bên cạnh ta điều chế hương.
Thường ta là người nhiều, hắn rất ít khi đáp lại, không khí lại vô ấm áp.
Chỉ sau ba tháng vào cung, vị trí của ta đã thăng từ quý nhân lên tần, hơn nữa còn là do bệ hạ thân phong.
Cũng là sự sủng ái duy nhất ngoài quý phi.
Chỉ sau một đêm, ta đã trở thành phi tần sủng ái nhất trong hậu cung.
Hôm quý phi trở lại cung, ta đang dùng bữa cùng bệ hạ.
“Bệ hạ, món cá này thơm ngon lắm, người cũng thử một miếng…”
Lời còn chưa dứt, quý phi đã tủm tỉm bước vào.
“Bệ hạ, thiếp đã về.”
Nhưng khi thấy ta, sắc mặt nàng khẽ thay đổi, hừ lạnh : “Thiếp đến thật không đúng lúc, đã quấy rầy chuyện tốt của bệ hạ rồi.”
Lời này quả là lớn mật.
Nhưng hoàng đế không trách , mà đứng dậy, nắm tay nàng: “Lại bậy, trẫm nhớ nàng còn không kịp.”
Lúc này, trong mắt hoàng đế chỉ có quý phi, hai người cùng ngồi, chuyện thân mật.
Ta không thể chen vào cũng không thể hòa nhập.
Ta biết, đây là quý phi cố ta khó chịu.
Nhưng ta không vui cũng chẳng giận, chỉ yên lặng đứng ở một bên, không phiền, không lên tiếng.
Cho đến khi hoàng đế nhớ đến ta, mới thờ ơ vẫy tay: “Nguyệt tần, nàng lui ra trước đi.”
Ta ngoan ngoãn gật đầu.
Quý phi thấy hoàng đế dễ dàng đuổi ta đi, càng đắc ý hơn.
Nhưng nụ còn chưa kịp lan đến mắt, hoàng đế lại bất ngờ : “Vài ngày nữa, trẫm sẽ đến thăm nàng.”
Mắt ta sáng lên, khẽ nở nụ , giống như thụ sủng nhược kinh.
“Vâng, thần thiếp cung nghênh bệ hạ.”
Những ngày tháng kề cận bên cạnh hoàng đế rốt cuộc cũng không uổng phí.
Quý phi híp mắt lại, lướt qua ta, giọng khẽ khàng không ai nghe thấy: “Chỉ là thứ dựa vào nhan sắc để hầu hạ người, bệ hạ chơi chán rồi cũng sẽ bỏ thôi, sao có thể lâu dài ?”
Nghe , vai ta khẽ run lên, như cây cỏ yếu đuối vô dụng.
Quý phi càng tỏ ra khinh thường.
Nàng tưởng rằng ta đang sợ hãi.
Nhưng không hề, ta đang… hưng phấn.
Hưng phấn vì người nàng đã cận kề trước mắt, mà bản thân nàng ta lại chẳng hề hay biết.
12.
Sau khi quý phi về cung, hoàng đế hiếm khi chọn thẻ của ai khác.
Những lần ít ỏi đó, cũng chỉ vào cung của ta.
Nhưng những ngày gần đây, những phi tần tranh sủng ái dữ dội nhất, thì lần lượt đổ bệnh nặng. Chưa đến nửa tháng, đã có ba bốn phi tần chết.
Nhìn bề ngoài thì không liên quan gì đến quý phi, ai cũng biết, quý phi muốn gà dọa khỉ.
Một thời gian sau đó, các phi tần khác đều run sợ, không dám giở thủ đoạn quyến rũ hoàng đế nữa, sợ người chết tiếp theo chính là mình.
Mà quý phi, đương nhiên không để ta yên.
Vì tối qua ngủ với hoàng đế, ta đến thỉnh an quý phi hơi muộn, quý phi liền trách ta không kính trọng, ta quỳ dưới nắng để ngẫm nghĩ.
Ta quỳ suốt một ngày.
Khi về cung, đầu gối ta đầy vết bầm tím, đau nhức vô cùng.
Hoài Châu đau lòng khóc nức nở, bất bình xấu quý phi. Ta nghe chỉ cảm thấy buồn .
Sáng sớm hôm sau, ta cố gắng đi đến Càn Khôn cung, đưa hương mới điều chế cho Vương công công, lại tỉ mỉ dặn dò cách dùng, dùng liều lượng bao nhiêu.
Nhưng lại không một lời về vết thương của mình.
Từng lời , từng hành đều thể hiện sự chân thành của ta dành cho bệ hạ.
Đến tối, Hoài Châu đang bôi thuốc cho ta, hoàng đế đột nhiên bước vào, ta vui mừng khôn xiết: “Bệ hạ, sao người lại đến đây?”
Ta muốn đứng dậy hành lễ, lại nhớ đến vết thương trên đầu gối, ta vô thức muốn lấy tay che lại.
Nhưng hoàng đế đã gạt tay ta ra trước, vết thương bầm tím trên đầu gối ta, hắn nhíu mày: “Bị thương thành thế này rồi mà còn đến đưa hương cho trẫm, ngốc à?”
Ta nhẹ nhàng mím môi: “Thần thiếp sợ bệ hạ ngủ không ngon.”
“Ngu ngốc.”
Hoàng đế thở dài: “Nếu như không có trẫm, nàng phải sao bây giờ?”
Ta chớp mắt, lo lắng nắm lấy tay áo hắn: “Sao lại không có bệ hạ, bệ hạ không cần thần thiếp nữa sao?”
Hắn đứng thẳng, từ trên cao xuống, ánh mắt sâu thẳm và lạnh lùng. Ta run rẩy, vô thức muốn rút tay về, ngay lập tức, hắn đã nắm lấy tay ta.
Hắn nâng tay gạt tóc rối, giọng mang theo sự dịu dàng ôn nhu:
“Cần.”
“Trẫm cần nàng.”
Ta nở nụ rạng rỡ, lao vào lòng hắn.
Hắn nhận lấy thuốc mỡ, nhẹ nhàng thoa lên đầu gối ta. Động tác vô cùng cẩn thận, như sợ ta đau.
Tuy nhiên, hắn không hề nhận ra, vị phi tần vừa nãy ánh mắt còn đầy ái mộ, giờ đây lại trở nên lạnh lùng, không hề xiêu lòng.
Bạn thấy sao?