16
Trì phi sinh hạ tử thai, có ý định ám sát bệ hạ.
Tin tức vừa phát ra, ta liền phái binh bao vây Tĩnh An Hầu phủ, bắt giam cả nhà bọn họ, chọn ngày lưu đày.
Đêm đó, Cố Cẩm Hành lại sốt cao không lui, ta đương nhiên hầu hạ bên giường.
“Bệ hạ phúc đức sâu dày, nhất định có thể…”
Lời chưa dứt, ta đã cảm thấy bả vai nóng lên.
Hóa ra là con dao găm ta đưa cho Trì Ấu Vi để ám sát, giờ lại đâm vào chính ta.
“Hoàng hậu.” Cố Cẩm Hành khó khăn : “Lòng dạ ngươi thật độc ác!”
Con dao găm ta mài sáng bóng, dính máu, trông như một tấm gương đồng đỏ, không thấy chúng sinh, cũng không thấy sự điên cuồng trong lòng ta.
“Sao, chẳng phải đây là điều bệ hạ vẫn muốn sao?”
“Trì Ấu Vi là người không may mắn, sinh ra tử thai, lại còn muốn ám sát bệ hạ, ta nàng.”
“Tĩnh An Hầu nắm trong tay trọng quyền vẫn không chịu giao lại cho bệ hạ, ta cũng hắn.”
“Ta đã nhiều như cho bệ hạ, tại sao bệ hạ lại trách ta lòng dạ rắn rết?” Ta không kiểm soát mà nhếch miệng, vẻ mặt dữ tợn.
“Ngươi quá đáng!” Hắn gầm lên, rút con dao găm cắm trên vai ta ra, rồi lại ho dữ dội.
“Thật không ngờ trẫm lại tin tưởng ngươi như !”
Đúng .
Ta phải cảm ơn ngày trước Cố Cẩm Hành đã cha huynh ta.
Điều đó sẽ khiến hắn tin rằng ta đã không còn đường lui, chỉ có thể nương nhờ hắn.
Sẽ khiến hắn tin rằng ta đã mất hết tham vọng, không còn chỗ dựa, chỉ có thể một cây tầm gửi bám vào hắn.
Ta chằm chằm vào đôi mắt lãnh đạm của hắn, cầm lấy bát thuốc trên bàn, với hắn:
“Bệ hạ, đến giờ uống thuốc rồi.”
Bốn mắt nhau.
Hắn từ từ chống người dậy, trong mắt lộ ra vẻ đắc ý không đúng lúc, đôi môi đỏ mọng khẽ mở:
“Bất Ngôn, ngươi có thể cùng trẫm cai trị thiên hạ!”
“Trẫm biết ngươi có một bụng đầy hoài bão, những gì ngươi muốn, trẫm đều có thể cho ngươi…”
“Nếu ngươi muốn, trẫm có thể chia đôi thiên hạ!”
Hắn càng càng hùng hồn, một tràng lời hay ý đẹp e là đã thuyết phục chính bản thân hắn.
Nhưng trong mắt ta, đó chỉ là sự vùng vẫy trước khi chết.
Cho đến tận bây giờ, hắn vẫn cho rằng, ngày đó ngất xỉu trên giường Trì Ấu Vi là do ham muốn quá độ.
Nhưng hắn không hề nghĩ rằng, bản thân hắn đã trúng độc vào phổi, không thể cứu chữa.
Ta đứng dậy, từ trên cao xuống hắn.
“Tại sao ta phải cùng ngươi cai trị thiên hạ?”
“Ngươi hôn quân vô đạo, ham mê hưởng lạc, ngày ngày lưu luyến hậu cung, không thấy nỗi khổ của dân chúng, không nghe thấy tiếng kêu khóc của bách tính!”
“Ngươi , ngươi dựa vào đâu mà hoàng đế? Dựa vào việc ngươi là nam nhân, dựa vào việc ngươi họ Cố sao?”
Cố Cẩm Hành mặt mày tái mét, còn muốn vùng vẫy đứng dậy, mới phát hiện ra nửa thân dưới của mình đã mất hết cảm giác.
“Người đâu! Bảo vệ trẫm!” Lúc này hắn như một con chó nhà có tang, tha thiết muốn thoát khỏi tầm mắt của ta.
Nhưng nơi này đã không còn ai.
Ta bưng bát thuốc, lặng lẽ đi theo sau hắn. Giống như chim ưng đang trêu con mồi trong miệng, hoàn toàn là thú vui và sự giày vò.
Ta hắn bò dưới đất, hai tay cố sức bò về phía trước. Đôi tay mềm mại thường ngày không việc nặng nhọc, giờ đã bị mài đến mức máu me đầm đìa.
Ta không sợ hắn chạy trốn.
Bởi vì phía trước hắn, chỉ có cánh cửa điện đóng chặt.
Hắn không còn đường nào để đi, điên cuồng đập cửa điện.
“Người đâu! Hoàng hậu tạo phản! Nàng tạo phản rồi!”
Quá chậm.
Ta bẻ khuôn mặt tím tái của hắn lại, lặng lẽ ngắm vẻ mặt kinh hoàng của đó, giơ bát thuốc lên, nhẹ: “Suỵt, bệ hạ, đừng ầm ĩ nữa.”
“Đến lúc lên đường rồi.”
17
Nhìn cơ thể Cố Cẩm Hành dần dần lạnh ngắt.
Cuối cùng ta cũng lớn một cách thoải mái.
Cố Cẩm Hành, Cố Cẩm Hành.
Ngươi ngươi không tin bất kỳ ai, chỉ tin tưởng ta, giao đại quyền cho ta.
Nhưng ngươi đã sai.
Những năm qua ta chấp chính, đã dần dần tập trung quyền lực vào tay mình, ta đã thấy mưu đồ của ngươi, cũng biết cha huynh ta đã chết như thế nào.
Năm đó, tại đại hội thơ Kim Minh, ngươi ta đa mưu túc trí, nếu là nam nhân thì nhất định có thể cai quản một phương, mang lại lợi ích cho một vùng. Vì , ngươi muốn ta ở bên cạnh ngươi, giúp ngươi thăng tiến.
Ta , ta sẽ giúp ngươi.
Nhưng ngươi lại quay sang cưới con của Tĩnh An Hầu phủ là Trì Ấu Vi, ngươi với ta rằng ngươi không nàng, chỉ cần sự giúp đỡ của gia tộc nàng.
Ta cũng ta tuyệt đối không thiếp.
Nhưng ngươi không nghe, để cưới ta, khi cha huynh ta chiến thắng trở về, ngươi đã ra lệnh cho Tĩnh An Hầu tàn sát ba tòa thành trì của nước địch, khiến bách tính rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng, vu oan cho cha huynh ta họa cho một phương, rồi họ ngay tại chỗ.
Ngươi khiến ta đơn không nơi nương tựa, lại ra lệnh cho người che giấu chuyện cha huynh ta tàn sát thành trì, còn chôn cất họ tử tế.
Để ta vô cùng biết ơn ngươi, sau đó thuận lý thành chương nạp ta thiếp.
Cho đến khi Trì Ấu Vi giả chết, tùy hứng xuất cung, ta mới trở thành hoàng hậu, quang minh chính đại xuất hiện bên cạnh ngươi.
Sau đó ngươi ngày ngày nhớ nhung nàng, không thiết ăn uống.
Ngươi nàng là thê tử duy nhất của ngươi, ta là gì?
Ta không hỏi.
Cho đến khi Trì Ấu Vi trở lại cung, trở lại bên cạnh ngươi.
Cố Cẩm Hành, cuối cùng ngươi cũng đạt điều mình mong muốn lại muốn thưởng cho ta ở sau màn đánh trống mở đường cho ngươi, ngươi có phải bị nước vào não không?
Ta có học thức không thua kém nam nhân, ta có tài năng trị quốc, ta cũng có sự nhẫn nại hơn người.
Vậy thì ngươi xem, tại sao ta phải quỳ ở sau màn, ngươi chiếm đoạt công lao của ta?
Ta không phải là tu hú chỉ biết chiếm tổ, cũng không phải là con chim trong lồng của ngươi.
Ta là chim Chu Tước bay lượn ở Đông Nam.
Là lửa, là ánh sáng, là hy vọng của muôn dân thiên hạ.
18
Ta kéo thi thể Cố Cẩm Hành đến bên giường, tìm thấy ngọc tỷ và nửa khối hổ phù dưới gối hắn.
Cảm giác ấm áp của ngọc tỷ trong tay khiến người ta say mê.
Đây là quyền lực.
Ta nắm chặt trong tay, bước ra khỏi điện Đăng Vân.
Ngoài điện, các phi tần quỳ rạp xuống đất, trước điện, các quan viên mặc đủ loại quan phục không dám ngẩng đầu lên, trong khung cảnh tĩnh lặng, ta giơ tay nâng ngọc tỷ lên, lại lấy nửa khối hổ phù lấy từ Tĩnh An Hầu ra, ghép lại.
Nói lớn:
“Bệ hạ đã băng hà lại không có con trai, các thân vương đều ngu dốt vô dụng, không thể đảm đương trọng trách!”
“Bản cung phụ tá chính sự đã mấy năm, uy thế không khác gì hoàng đế, nay nắm giữ ngọc tỷ, hợp nhất hổ phù, để hiệu lệnh thiên hạ.”
19
Sau khi đăng cơ, ta mở rộng tuyển chọn nữ quan, thu thập ý kiến dân chúng, bình định hàng trăm cuộc chiến tranh biên giới.
Ta khuyến khích nông trang, mở rộng thủy lợi, giảm nhẹ sưu thuế, để dân chúng nghỉ ngơi.
Quốc lực cường thịnh, bách tính an cư lạc nghiệp, khói bếp nhân gian không ngừng.
Nhưng dù , vẫn có người sợ hãi vì ta chết Trì phi, lại bệ hạ, lòng dạ rắn rết.
Vẫn có người bàn tán ở nơi đông người, ta là nữ tử, không nên tham chính.
Nhưng điều đó có sao?
Ta ở địa vị cao, nắm trong tay quyền thế vô thượng.
Dù họ không phục cũng phải phục.
Những phi tần trong hậu cung của tiên đế trước đây đều đã ta thả ra khỏi cung, chỉ có Thục phi vẫn ở lại trong cung, nữ quan ở Thái y viện.
Khi ta đến thăm nàng, tiểu đế cơ ra đón ta, đòi ta bánh kẹo.
Ta vui vẻ đồng ý lại bị Thục phi bắt gặp.
Nàng túm lấy cổ áo của đế cơ, lại mắng con bé một trận.
Ta vuốt ve đầu nó, nhẹ giọng : ” Cửa cung thật sâu, Tiểu Hân nhi phải ngoan ngoãn lớn lên.”
“Lớn, lớn.”
“Lớn thành cây đại thụ, có thể cho ta trú ngụ. Ta sẽ truyền lại vị trí này cho con.”
Tiểu đế cơ ngây thơ gật đầu Thục phi lại quỳ xuống, thẳng thắn không dám.
Có gì không dám?
Thà thiên nga, tung cánh bay lên trời; há chịu bó buộc, mãi mãi ở chốn phàm trần?
Kiếp người như chim trong lồng.
Phải liều một phen, mới thấy ánh sáng.
Hết.
Bạn thấy sao?