Nguyền – Chương 4

9.

Tôi quay đầu, dùng tốc độ nhanh nhất từ trước tới giờ, chạy xuống tầng một..

Nhưng khi chạy xuống tới nơi, tôi ngây người choáng váng.

Bởi vì tại cửa chính của tầng một.

Một người đàn ông cao gầy với cái đầu nghiêng đang đứng ở đó.

"Bắt mày rồi……"

"Bắt mày rồi………"

Tôi không ngờ con quỷ nguyền đó lại tìm thấy tôi nhanh như .

Cùng lúc đó, tiếng bước chân của lão Đại cũng vang lên từ tầng trên.

Sau một hồi hoảng loạn, tôi đã bình tĩnh trở lại.

Tôi cũng ngưỡng mộ bản thân mình, ở thời điểm nguy hiểm như thế này.

Đầu óc không còn căng thẳng nữa.

Thay vào đó, tôi bắt đầu tính toán ưu nhược điểm.

Một bên là con quỷ lời nguyền mà tôi không biết phải đối phó thế nào.

Một bên là lão Đại cầm con dao rọc giấy.

Đối phó với người bao giờ cũng dễ hơn đối phó với quỷ.

, trước mặt tôi chỉ có một lựa chọn duy nhất.

Đó là gi.ết ch.ết lão Đại.

Như , tôi có thể thoát khỏi lời nguyền, và nếu sau này cảnh sát điều tra ra, tôi cũng có thể tuyên bố hành của mình là phòng vệ chính đáng.

Dù sao thì hiện tại con dao đang ở trong tay lão Đại.

Hơn nữa, thể lực của tôi tốt hơn lão Đại, chỉ cần nghĩ biện pháp cướp dao trong tay ta là .

Sau khi quyết định, tôi bắt đầu chạy lên tầng trên.

Khi còn cách lão Đại một bậc thang, tôi hét lớn: “Đừng đến đây, đừng đến đây”.

Sau đó, tôi thu mình vào góc tường, run rẩy.

Lão Đại chạy đến trước mặt tôi, thấy cũng không biết nên thế nào.

"Hắn tới rồi, hắn tới rồi... Cứu tao, tao không muốn ch.ết."

Tôi thấy Lão Đại, vội vàng quỳ xuống đất, chậm rãi bò về phía ta.

Lão Đại mờ mịt tôi, vẻ mặt có chút hoảng hốt.

Mà điều tôi chờ đợi, chính là khoảnh khắc ta ngây người.

Ngay khi tôi bò đủ gần đến chỗ lão Đại,

Tôi bất ngờ nhảy lên, đẩy ngã lão Đại xuống cầu thang.

Sau đó, tôi nhanh chóng đè lên.

Tay kia thuận đà cướp lấy con dao trong tay lão Đại.

Lấy rồi.

Tôi đã lấy con dao rọc giấy.

Cơn ác mộng đã đến lúc kết thúc.

Khoảnh khắc cầm dao trên tay, tôi cảm thấy nhẹ nhõm.

Sau đó, tôi không chút do dự giơ dao rọc giấy lên, hướng lão Đại trong bóng tối, điên cuồng đâm xuống.

10.

Lão Đại nằm bất trên mặt đất.

Tôi vứt bỏ con dao đi, thở hổn hển, loạng choạng bước xuống tầng dưới.

Người đàn ông cao gầy ở cửa tầng một đã biến mất.

Tôi bước ra khỏi tòa nhà như bước ra khỏi một cơn ác mộng, chỉ cảm thấy toàn thân mệt mỏi.

Xa xa, ánh trăng chiếu lên cơ thể lạnh lẽo của lão Tứ.

Một ánh sáng kỳ lạ phản chiếu trên da trần của gã.

Đợi đã, ánh sáng?

Tôi từ từ tiến lại gần lão Tứ.

Tò mò vì sao th.i th.ể của gã lại khiến tôi cảm thấy kỳ lạ.

Chờ đến khi tôi đứng trước cái x.ác.

Lúc đó tôi mới hiểu, tại sao bản thân lại có cảm thấy cái xác này cứ kỳ quái.

Con mẹ nó,

Người nằm dưới đất hoàn toàn không phải là lão Tứ

Mà là một con búp bê silicon mặc quần áo của gã.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...