4.
Lời của ông mù khiến chúng tôi choáng váng.
Tôi khuôn mặt của lão Đại và lão Tứ, cả hai đều có vẻ không thể tin nổi.
Lão Tứ vội vàng hỏi người đàn ông trung niên xem có cách nào tìm ra kẻ đã hạ lời nguyền không.
Tuy nhiên, người đàn ông trung niên lại lắc đầu và tuyên bố rằng đạo hạnh của ông ta có hạn.
Chỉ có thể cảm nhận người đặt lời nguyền đang ở giữa chúng tôi, không thể phân biệt ai.
Nói xong, ông thở dài:
"Nếu người gieo lời nguyền ở trong số các cậu, tôi hy vọng người đó có thể kịp thời tỉnh ngộ. Mặc kệ có thâm cừu đại hận gì đi chăng nữa, việc sử dụng loại tà thuật độc ác này sẽ đều bị nó cắn trả ngược lại.”
Người đàn ông xong, cúi người thật sâu chào chúng tôi rồi rời đi.
Để lại ba người đứng ngẩn ngơ tại chỗ, không biết phải gì.
Một lúc lâu sau, lão Tứ đột nhiên chỉ vào lão Đại :
"Lão Đại, mày là người hạ nguyền.”
"Mày đang nhảm cái gì thế? Tại sao tao phải chế.t lão Nhị cả mày cùng với lão Tam?”
"Ha ha, tất nhiên là vì mà mày từng theo đuổi bị lão Nhị dễ dàng cướp đi.”
“Hơn nữa, lão Nhị còn biết rõ mày bị kia từ chối, lại còn suốt ngày khoe cảm ở ký túc xá. Trong lòng mày chắc chắc ghét cay ghét đắng nó.”
“Não mày bị lừa đá à, sao tao lại muốn g.iết lão Nhị chỉ vì lí do này? Hơn nữa, lão Nhị đã chia tay với ấy từ lâu rồi.”
Lão Đại với vẻ phẫn nộ.
“Ha ha, ai mà biết …”
Lão Tứ nhạt, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Gã quay sang tôi:
"Kẻ gieo lời nguyền cũng có thể là lão Tam, người có tâm tư sâu kín nhất trong ký túc xá chính là mày. Ai biết mỗi ngày trong đầu mày đang suy nghĩ cái gì."
"Đủ rồi lão Tứ, mày bình tĩnh một chút có không. Nếu thật sự phải chỉ ra ai bất mãn với ba người khác ở trong phòng, chẳng phải nghi phạm lớn nhất chính là mày sao?"
"Mày vẫn luôn tự ti, đúng không? Tự ti về gia đình và ngoại hình của bản thân, tự ti đến mức nghĩ rằng mọi người đều coi thường mình."
“Mày cả ngày chạy đi nịnh nọt lão Nhị, mày đâu có biết là nó không coi mày là , chỉ xem mày như là thằng sai vặt.”
Lão Đại quát lớn.
“Mày… mày biết cái đéo gì mà .” Lão Tứ chửi ầm lên.
Rồi bỗng nhiên im lặng.
Gã trợn mắt về phía sau của lão Đại và tôi.
Chúng tôi theo hướng ánh mắt của gã không thấy gì cả.
Chỉ thấy lão Tứ với vẻ mặt đau đớn
"Chúng mày không thấy sao? Không ai thấy à? Người đàn ông kia, con quỷ lời nguyền đó, đang đứng ở phía trước, chằm chằm tao.”
5.
Trong mắt lão Tứ đã tràn đầy sự không tin tưởng đối với chúng tôi.
Gã muốn tự mình đi tìm cách giải lời nguyền rồi không biết đi đâu mất.
Lão Đại cũng muốn đi một mình để bình tĩnh lại.
Đến chiều tối, tôi nhận thông báo của cố vấn học tập.
Nói chúng tôi vẫn phải tiếp tục ở phòng ký túc xá kia, còn đồ của lão Nhị đã dọn đi.
Một mình tôi trở về ký túc xá, phát hiện lão Đại và lão Tứ còn chưa quay lại.
Căn phòng trở nên lạnh lẽo,
Thậm chí mang theo một cảm giác kinh hoàng không thể diễn tả.
Thời gian trôi qua từng chút một, đã gần tới giờ tắt đèn.
Lão Đại bỗng nhiên gửi một bức tranh vào nhóm chat ký túc xá của chúng tôi.
Sau khi phóng to ảnh, tôi không nhịn kêu lên một tiếng.
Bởi vì hình vẽ trên tranh lại chính là người đàn ông gầy gò, nghiêng đầu mà tôi đã mơ thấy đêm qua..
Lão Đại: 【Buổi chiều, tao đi tìm một người biết vẽ, dựa vào ký ức đêm qua của tao, xin cậu ta giúp vẽ lại hình ảnh con quỷ lời nguyền kia.】
Tôi: 【Mày vẽ lại hình dáng của hắn ta để gì?】
Lão Đại: 【Đừng vội.】
Sau đó ta lại nhắn tiếp:
【Tao lại kêu cậu ta vẽ thêm kính râm lên mặt quỷ nguyền, đổi tóc thành tóc dài rối bời, rồi chúng mày xem này……………】
Một bức tranh khác đã gửi lên nhóm.
【Mẹ kiếp, đây không phải là ông mù à!】
Tôi kinh ngạc bức tranh đã sửa đổi lần hai.
Bởi vì khi mặt quỷ nguyền đeo thêm kính râm, cộng với tóc rối bời giống kẻ mù kia.
Nó trông giống kẻ mù đó đến mức khó tin!
【Đúng , chúng ta, con mẹ nó, có thể bị thằng cha đó lừa rồi!】
【Người gieo lời nguyền, rất có thể chính là ông ta!】
【Hắn cố ý muốn chúng ta xung đột lẫn nhau, là vì muốn tách chúng ta ra!】
Lão Đại như , tôi không khỏi bắt đầu lo lắng cho lão Tứ.
Bởi vì cho tới bây giờ, lão Tứ vẫn chưa trả lời tin nhắn trong nhóm.
Bạn thấy sao?