1.
Hôm qua là sinh nhật của lão Nhị.
Chúng tôi cùng nhau tổ chức sinh nhật cho cậu ấy trong ký túc xá, cả đám uống say đến bất tỉnh nhân sự.
Sáng sớm thức dậy,
Lại thấy cậu ấy dùng một cái quần ngủ siết chế.t chính mình ở trên giường.
Sau đó, cảnh sát đến và mang th.i th.ể của lão Nhị đi.
Không lâu sau, phía trường học cũng xác nhận nguyên nhân tử vong của lão Nhị là hành vi t.ự s.át.
Nhưng tất cả mọi người đều không hiểu , vì sao lão Nhị lại t.ự sá.t.
Cậu ấy cao lớn, đẹp trai, gia đình có tiền, cũng luôn các mến mộ bao quanh.
Muốn phóng khoáng tới đâu thì có tới đó.
Nhưng chỉ có mình tôi biết rằng cái ch.ết của lão Nhị không đơn giản như .
Bởi vì đêm qua, tôi đã mơ mơ hồ hồ thấy một người đàn ông gầy gò, xuất hiện bên giường của lão Nhị.
Hắn ta nghiêng đầu, nửa ngồi nửa quỳ, dáng vẻ kỳ quái.
Rồi không hề nhúc nhích chằm chằm vào lão Nhị, miệng không ngừng lẩm bẩm bốn chữ:
"Tìm mày rồi."
Tôi sợ đến mức tỉnh cả rượu, muốn hét lên để đánh thức những người khác.
Nhưng cơ thể lại giống như bị bóng đè, không thể nhúc nhích cũng như phát ra âm thanh nào.
Ban đầu tôi nghĩ đó chỉ là một giấc mơ, hiện tại lão Nhị đã ch.ết, tôi mới thấy có gì đó không đúng.
Có phải cậu ấy bị người đàn ông kia gi.ết không?
Nhưng sao hắn vào ký túc xá của chúng tôi?
Hơn nữa, cảnh sát rõ ràng đã xác nhận nguyên nhân chế.t của lão Nhị là t.ự sá.t mà.
Tôi do dự hồi lâu, cuối cùng không nhịn mà lại những gì tôi đã thấy tối qua cho lão Đại và lão Tứ.
Vốn tưởng rằng bọn họ nghe xong căn bản sẽ không coi là thật.
Nhưng không nghĩ tới vừa xong, sắc mặt của hai người họ liền thay đổi.
"Mẹ nó, hình như tao cũng từng thấy người đàn ông kỳ quái đó trong phòng ký túc xá, còn tưởng chỉ là mơ mà thôi."
Lão Đại kêu lên.
Tôi giật mình vội hỏi sau đó thì sao.
“Sau đó... sau đó thì không nhớ rõ nữa. Tao chỉ nhớ là hắn ta đứng bất trong phòng ký túc xá của tụi mình, không nhúc nhích gì. Tao tưởng mình ngủ mơ thôi, cũng không nghĩ tới chuyện này có liên quan đến việc lão Nhị t.ự t.ử.”
Lão Đại cau mày .
“Còn lão Tứ thì sao?”
Chúng tôi về phía lão Tứ, lúc này mới phát hiện sắc mặt của gã không ổn.
Không nghĩ tới sắc mặt của lão Tứ lại vô cùng tái nhợt.
Gã cúi đầu lẩm bẩm: “Đó... đó không phải là mơ sao, tao... tao cũng tưởng đó là mơ…”
“Lão Tứ, rốt cuộc là mày mơ thấy cái gì?” Lão Đại hét lên.
Lúc này, lão Tứ mới ngơ ngác chúng tôi, với giọng gần như sắp khóc:
"Tao nằm mơ, mơ thấy người đàn ông nghiêng đầu kia, bò lên giường trên, còn, còn với tao… tiếp theo đến lượt mày.”
2.
Lời của lão Tứ khiến tôi và lão Đại nhau sửng sốt.
"Đúng là kỳ lạ, chẳng lẽ ba người chúng ta không phải là mơ mà thực sự có thứ dơ bẩn nào đấy đã xâm nhập vào phòng ký túc xá à?"
Lão Đại nghe xong lời của lão Tứ, rõ ràng cũng bị hoảng sợ không nhẹ.
"Làm... sao đây, lão Nhị chế.t rồi, chẳng lẽ tiếp theo là đến lượt tao. Bọn mình có nên báo cảnh sát không?"
Lão Tứ run rẩy .
"Báo cảnh sát xong rồi chúng ta gặp ma à?" Lão Đại hỏi ngược lại.
"Vậy, thì đi tìm đạo sĩ hay pháp sư gì đó đi, tao còn chưa có , tao không muốn ch.ết đâu.”
Lão Tứ khóc không ra nước mắt.
Ngay khi lão Tứ đến việc tìm đạo sĩ, tôi lập tức nghĩ đến một người.
Hình như có một vị đạo sĩ già rất lợi sống ở chùa Thanh Tuyền phía tây thành phố.
Tôi không biết liệu ông ấy có thể giúp chúng tôi hay không.
Khi nghe tôi nhắc tới vị đạo sĩ già ở chùa Thanh Tuyền, lão Tứ vội vàng , gã cũng biết chuyện về người này.
Việc này không thể trì hoãn, chúng tôi cũng không có tâm trạng để đi học, nhanh chóng gọi taxi chạy về phía tây thành phố.
Kết quả, ai có thể ngờ rằng ngày hôm đó cổng chùa Thanh Tuyền đóng chặt.
Ông cụ lớn tuổi ở gần đó rằng vị đạo sĩ già ở bên trong đã ra ngoài du hành, không biết khi nào mới quay lại.
Lần này, ba người chúng tôi hoàn toàn tuyệt vọng.
Đặc biệt là lão Tứ, gần như không thể di chuyển, chỉ biết gào lên khóc lóc.
Không còn cách nào khác, lão Đại và tôi đành phải đỡ lão Tứ ngồi xuống ven đường.
Chúng tôi định kiểm tra xem trong thành phố còn có vị đạo sĩ nào khác không.
Đúng lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến một giọng : “Chàng trai trẻ, có phải đang gặp chuyện rắc rối không?”
3.
Chúng tôi quay đầu lại,
Nhìn thấy một người đàn ông khom lưng đứng phía sau, đeo kính râm, tóc tai rối bù như tổ chim.
Lão Đại đứng lên hỏi: “Chú này, sao biết?”
Người đàn ông trung niên chậm rãi : “Ba người các cậu, xung quanh bị bao phủ bởi một tầng tà khí. Đứng từ xa, tôi đã có thể cảm nhận .”
Khi nghe những lời này, ba chúng tôi liếc nhau một cái.
Ngay lập tức nhận ra rằng ông này có lẽ không hề đơn giản.
Lão Tứ cũng nhanh chóng đứng dậy.
Trước khi chúng tôi kịp gì, lão Tứ đã vội vàng kể lại những chuyện đã xảy ra cho người này.
Ông trung niên nghe xong, trầm giọng : "Các cậu, rõ ràng là bị người khác hạ nguyền rồi."
"Người đàn ông mà các cậu thấy, có lẽ chính là người đặt lời nguyền triệu hồi ma quỷ".
"Ma quỷ sẽ không ngừng quấy rối người bị nguyền rủa, khiến họ không biết mình đã bước vào con đường không còn lối thoát."
"Trừ khi có thể giải nguyền kịp thời, nếu không, người bị nguyền rủa chỉ có duy nhất một con đường là t.ử vong."
"Vậy chúng tôi phải gì? Có cách nào để bỏ lời nguyền không?"
Giọng của lão Tứ gần như sắp khóc đến nơi rồi.
Ông mù lắc đầu : "Muốn cởi chuông thì phải tìm người buộc chuông. Muốn giải nguyền cần phải tìm ra người đặt nguyền.."
Chuyện này... ba chúng tôi lại nhau bối rối, tự hỏi tên khốn kiếp nào lại đồng thời ra tay với bốn người trong phòng ký túc xá của mình.
"Không phải chứ, chúng ta nên đi đâu để tìm người niệm đây?" Lão Tứ tuyệt vọng kêu lên.
Đúng lúc này, người mù kia đột nhiên tháo kính râm trên mặt xuống.
Dưới cặp kính râm, mà là hai cái mắt hốc mắt đen hoắm, hoàn toàn không có nhãn cầu.
Ông ta chúng tôi bằng cặp mắt ám ảnh đó, chậm rãi :
"Để đặt một lời nguyền như , người đặt nguyền phải hiểu rất rõ về từng người trong số các cậu."
"Hắn phải lấy quần áo riêng tư hoặc tóc của từng người."
"Vì , tôi cảm thấy, kẻ gieo lời nguyền, có vẻ như đang ở giữa ba người các cậu.”
Bạn thấy sao?