Nguyện Vì Em Mà [...] – Chương 9

Tôi và Thẩm Chất Dã ly hôn, tôi góp 3000 vạn tiền công đức cho Liên Hoa Tự, coi như báo đáp.

Thẩm Chất Dã lên núi trở về Liên Hoa Tự, trước khi đi còn dặn tôi: “Sau này nhớ uống ít rượu, ít đi bar, ít thức đêm, tốt cho cơ thể.”

“Không, cũng đâu phải là gì của tôi, lấy tư cách gì đòi quản tôi?”

Miệng tôi rất cứng, lòng tôi lại : “Thẩm Chất Dã, van xin quản tôi, tôi đang một đằng một nẻo, đừng đi, đừng bỏ rơi tôi, không thích gì tôi sẽ sửa hết, xin đấy, người tôi không?”

Không biết Thẩm Chất Dã có nghe thấy tiếng lòng của tôi không.

Hắn sờ lên tóc tôi, khàn giọng : “Trở về đi, đừng tiễn nữa.”

“Ừm, một năm này… cảm ơn . Tạm biệt!” Tôi xoay người rời đi, nước mắt vô thức tuôn như mưa.

Tôi đi về hướng ngược với hắn, càng đi càng xa.

Không còn Thẩm Chất Dã bên cạnh, lòng tôi vô cùng trống rỗng.

Tôi càng thêm điên cuồng uống rượu, đi bar, nhảy nhót, dường như chỉ có cách cho bản thân điên cuồng lên, tôi mới không có hơi sức nghĩ về hắn.

Hứa Vãn Cầm an ủi tôi: “Vi Trần, hai người vốn là kết hôn giả, bây giờ ly hôn, cậu lại người độc thân, tốt biết bao.”

Không tốt gì cả, tôi và Thẩm Chất Dã là kết hôn giả, không sai, tôi với hắn, là thật.

Hắn tôi rung , về sau tôi sẽ không thể lòng với bất cứ người đàn ông nào nữa.

Thời gian ngơ ngơ ngác ngác như kéo dài suốt một năm, cuối cùng tôi không nhịn , chạy tới Liên Hoa Tự hắn.

Ngày tôi lên núi, mưa to như trút nước, tôi ngã mấy lần, cả người lấm lem.

Nhưng tôi lại không hề để ý, thậm chí tôi còn nghĩ: Thẩm Chất Dã lương thiện như thế, có lẽ sẽ vì sự chật vật của tôi mà mềm lòng.

Lần đầu tiên gặp hắn, đúng là tôi đã quỳ trong đêm mưa to mới có thể đả hắn.

Tôi đường đường là công chúa Kinh Quyển, hắn không theo đuổi vợ, đổi thành tôi theo đuổi chồng cũng mà.

Nhưng khi tôi đến Liên Hoa Tự, trụ trì lại cho tôi biết, Thẩm Chất Dã đã hoàn tục xuống nũi.

Trụ trì thở dài: “Anh ta chưa dứt bụi trần, một năm trước, sau khi ly hôn trở về, thường xuyên ngồi ngẩn người, tôi đã cho ta hoàn tục, cứ về nhà chờ ta đi.”

Tôi vô cùng vui vẻ, hu hu, Thẩm Chất Dã trông mà lại nhớ tôi đến mất hồn.

Hắn giống như tôi, cũng rơi vào vòng xoáy .

Tôi vội hỏi trụ trì: “Có cách liên lạc với ta không?”

Trụ trì lắc đầu: “Anh ta không dùng điện thoại, chỉ để lại cho một phong thư, chờ đến lúc ta cảm thấy thích hợp, ta sẽ đi tìm .”

Tôi không kịp chờ đợi mà mở thư ra, bìa thư viết: “Vi Trần thân mến.”

Tôi rút thư bên trong ra, thấy trên đó viết mấy dòng chữ rất xinh đẹp: “Một thân nghèo khó sao dám vào chốn phồn hoa, một đời liêm khiết sao dám bỏ lỡ giai nhân? Vi Trần, chờ tới lúc tôi xứng với , tôi sẽ quay về tìm . Tôi nguyện vì mà rơi xuống hồng trần, nguyện ý chờ tôi không? - Chất Dã.”

Tôi khóc nức nở, vừa tức vừa buồn .

Thẩm Chất Dã lại cảm thấy hắn không xứng với tôi?

Tôi chỉ là người có gia thế tốt, có trình độ học vấn cao mà thôi.

Tôi nuôi hắn không sao?

Tôi bảo cha tôi cho hắn 5 tỉ lập nghiệp, không sao?

Vì sao hắn lại phải nghĩ quẩn, muốn tự mình phấn đấu?

Chờ? Tôi phải chờ tới khi nào?

Được! Thẩm Chất Dã! Có những lời này của hắn, cho dù là bao lâu, tôi cũng sẽ chờ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...