Tôi và thân là cặp đôi ăn chơi nổi tiếng ở Bắc Kinh, có thẻ VIP bạch kim ở các quán bar, câu lạc bộ lớn.
Đến quán bar phòng, tôi mới biết người cũ mà Hứa Vãn Cầm chính là đỉnh lưu ở giới giải trí, chạm tay có thể bỏng, Cố Nam Khê.
Bây giờ ta đang rất hot, năm nay mới lên bảng mỹ nam cổ trang, dựa vào gương mặt thu hút vô số fan cuồng.
Cố Nam Khê thấy tôi thì hai mắt đỏ bừng: “Vi Trần, có thể kéo ra khỏi sổ đen của em không?”
Cố Nam Khê thầm mến tôi từ thời đại học, những năm này cũng luôn theo đuổi tôi.
Nhan sắc của ta đúng gu tôi, tôi lại không có cảm giác với ta.
Hơn nữa, người nhà không đồng ý tôi đương với người trong giới giải trí, cho nên tôi cũng không đồng ý với ta.
Sở dĩ tôi block ta là vì ta quá dính người, liên tục nhắn tin vào Wechat của tôi.
Như không chỉ tôi thấy phiền phức, mà còn chậm trễ sự nghiệp của ta nữa.
Tôi : “Được, lát nữa em kéo ra, đừng nhắn tin cho em nhiều quá, nếu không em sẽ block tiếp đó.”
“Bây giờ em kéo ra luôn, không?” Tình của Cố Nam Khê ở trước mặt tôi luôn rất hèn mọn: “Anh đồng ý với em, sẽ kìm nén chính mình, không quấy rầy tới em.”
“Được!” Tôi lấy điện thoại ra, kéo ta ra khỏi sổ đen ngay trước mặt ta.
Khóe môi Cố Nam Khê khẽ nhếch lên, nở nụ thỏa mãn, còn chói mắt hơn đèn neon trong quán bar.
Tôi và các uống rượu, chơi oẳn tù tì, vô cùng vui vẻ.
Sau khi uống xong thì đi lên sàn nhảy múa, chơi đến hai giờ sáng mới về.
Về đến nhà, tôi đi vòng qua vườn hoa, lảo đảo bước tới phật đường.
Trong phật đường không còn tiếng gõ mõ, có lẽ Thẩm Chất Dã đã ngủ.
Thẩm Chất Dã ngủ ngay trong phòng ngủ thông với phật đường, tôi thấy cửa khép hờ, bèn đẩy cửa tiến vào.
Bình thường, tôi chỉ chào hỏi hắn một câu, sau đó sẽ về phòng của mình.
Đêm nay, gan tôi cũng lớn hơn, mượn rượu bò lên giường của hắn, chui vào trong chăn.
“Sao lại tới đây?” Thân thể hắn cứng đờ, khẽ dịch ra ngoài, cố ý giữ khoảng cách với tôi.
“Đi ngủ, tôi chóng mặt quá…” Tôi ôm hắn ngủ, dáng vẻ dù trời sập xuống tôi cũng không chuyển ổ.
“Tôi dìu về phòng ngủ.” Hắn định ngồi dậy.
Tôi ôm eo hắn, không cho hắn di chuyển: “Đừng , đêm nay tôi ngủ ở đây.”
Hắn mất tự nhiên: “Vậy ngủ đi, tôi đi gõ mõ…”
Lại gõ mõ, mõ có gì vui mà gõ hoài ?
Tôi nghĩ, hôm nào phải kéo hắn tới quán bar một chuyến mới , cho hắn nhiễm thêm chút khói lửa trần gian.
Tốt nhất là dạy hắn hút thuốc, uống rượu.
Dáng vẻ hắn nhả khói nhất định rất mê người, tôi chỉ nghĩ thôi đã không nhịn mà nuốt nước miếng.
“Đừng đi, tôi muốn ôm ngủ.” Tôi không buông tay, ghé mũi vào hít hà mùi đàn hương trên người hắn: “Thơm quá đi…”
Tai hắn càng lúc càng đỏ lên, hắn gỡ tay tôi ra khỏi hông hắn: “Giang Vi Trần… đừng loạn nữa.”
Tôi đặt tay về lại hông hắn, hắn mặc áo ngủ bằng lụa, cảm giác rất tốt.
Sau khi chúng tôi kết hôn, quần áo hắn mặc từ trong ra ngoài đều là tôi mua.
Áo ngủ này thật ra là áo ngủ đôi, tôi cũng có một bộ.
Không biết hôm nay hắn mặc đồ lót màu gì…
Chậc, tôi đang suy nghĩ vớ vẩn gì thế nhỉ?
Tội lỗi, tội lỗi…
Trong lòng nghĩ như , tay tôi lại không hề rảnh rỗi.
Tôi cho tay vào trong người hắn để kiểm tra.
Nếu như tôi nhớ không lầm, vết bớt hoa sen ở vị trí eo bên trái.
“Không thể sờ chỗ đó…” Hắn muốn ngăn cản tôi, đã không con kịp nữa, tôi đã sờ tớt chỗ vết bớt hoa sen.
“Tôi chỉ sờ thôi mà, đâu có gì?” Tay tôi chậm rãi vuốt ve theo đường vân của hoa sen.
Thân thể hắn run rẩy, hít sâu một hơi: “Shhhhh~”
Bạn thấy sao?