2.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Chất Dã theo tôi xuống núi.
Cha tôi và hắn đã bàn bạc xong, hắn lấy giấy chứng nhận kết hôn với tôi, cùng chung sống một năm.
Một năm sau, khi kiếp nạn của tôi thành công hóa giải, chúng tôi sẽ đi lấy giấy ly hôn.
Đến lúc đó, hắn có thể tùy ý rời đi.
Tôi và Thẩm Chất Dã chuyển vào căn biệt thự kiểu dáng Trung Quốc mà cha mẹ mua cho chúng tôi.
Biệt thự này còn đặc biệt xây thêm phật đường ở lầu 1 cho Thẩm Chất Dã.
Tối ngày chúng tôi lấy giấy chứng nhận kết hôn, Thẩm Chất Dã với tôi: “Tôi tin Phật, phiền phu nhân sau này chia phòng ngủ.”
Ý là, mặc dù hắn đã hoàn tục vì tôi, lại chỉ có thể một đôi vợ chồng có tiếng mà không có miếng.
Tôi nhạt: “Không sao, tôi tôn trọng tín ngưỡng của .”
Thẩm Chất Dã xoay người vào phật đường, bên trong lại vang lên âm thanh gõ mõ.
Cuộc sống sau cưới nhàm chán vô cùng, Thẩm Chất Dã ở trong phật đường, lâu ngày không ra ngoài, ăn cơm cũng không ngồi cùng bàn với tôi.
Tôi ăn thịt cá, ta lại chỉ ăn thức ăn chay thanh đạm.
Có khi một ngày chúng tôi không chuyện với nhau quá hai câu, tôi nín gần chết.
Cũng may, ban thân Hứa Vãn Cầm thường hẹn tôi tới quán bar Happy, chúng tôi chơi thâu đêm suốt sáng.
Mẫu nam tiếp rượu bên cạnh mỗi lần đổi một người.
Sau khi tôi đi nhảy nhót về, đi qua phật đường, nghe thấy bên trong truyền tới tiếng mõ, tôi bèn bước vào Thẩm Chất Dã một chút.
Hắn mở mắt ra, ánh mắt lạnh lùng đảo qua người tôi.
Chờ tôi xoay người đi, hán đột nhiên mở miệng: “Lần sau phu nhân ra ngoài đừng mặc váy ngắn như , dễ cảm lạnh.”
“Biết rồi.” Ngoài miệng thì đáp như , tôi vốn không nghe lời hắn, tôi càng mặc đồ táo bạo hơn.
Đêm hôm đó, tôi nhận điện thoại của Hứa Vãn Cầm: “Vi Trần, mau ra ngoài chơi đi, có một người cũ cũng ở đó, vẫn chỗ cũ nha.”
“Được, tớ tới ngay đây!” Tôi về phòng ngủ, đổi một bộ đồ hở hang khoét eo, sau đó lái xe mui trần phóng về phía quán bar.
Bạn thấy sao?