Nguyện Vì Em Mà [...] – Chương 11

Từ ngày tôi và Thẩm Chất Dã ly hôn, tôi chờ ba năm.

Suốt ba năm, tôi đã quen thuộc với tất cả quy trình quản lý công ty của gia tộc.

Tôi là đứa con duy nhất trong nhà, tài sản trăm tỷ của nhà họ Giang đều chờ tôi thừa kế.

Trước đó, tôi chỉ lo vui chơi, bây giờ tôi mới tìm giá trị thực sự của đời mình.

Ngày sinh nhật năm tôi 25 tuổi, giám đốc công ty muốn đi tới quán bar tổ chức, bảo rằng tôi dồn toàn bộ tâm trí vào sự nghiệp là không ổn, phải biết kết hợp vừa vừa chơi.

Bọn họ đã sớm đặt phòng xong, tôi cũng không tiện từ chối.

Hứa Vãn Cầm sinh em bé, đang ở cữ, gọi điện sinh nhật tôi ấy không tới , đợi ấy ở cữ xong sẽ tổ chức bù.

Tôi đi vào phòng vip trong quán bar.

Trong phòng, đồng nghiệp đang uống rượu chơi , ăn bánh ngọt, tôi cảm giác như mình lại trở về đoạn thời gian sống ăn chơi trước kia.

Nhưng bây giờ, tâm trạng của tôi đã khác, tôi chỉ đến thả lỏng một chút, sẽ không chìm đắm.

Khi nến sinh nhật cháy lên, tôi nhắm mắt cầu nguyện: “Hy vọng Thẩm Chất Dã của tôi sớm quay về.”

Ngọn nến thổi tắt, tôi cắt bánh ngọt cho đồng nghiệp.

Ăn xong bánh, không biết ai hô lên: “Mười giờ rồi, Cố Nam Khê lên đài ca hát!”

Các đồng nghiệp vội vã chạy ra sảnh quán bar nghe Cố Nam Khê hát.

Tôi nghe thấy cái tên này thì sững sờ, ba năm, ta đã sớm không còn là idol hào quang vạn trượng kia nữa.

Tôi không trả thù việc ta chơi bùa tôi, ta đã nhận sự phản phệ mà ta đáng phải nhận.

Ba năm nay, ta yên lặng nằm trong sổ đen của tôi.

Giai điệu quen thuộc vang lên, ca từ vẫn như xưa.

“Chúng ta đều là hạt bụi nhỏ bé trong thế giới này.”

“Nhưng em là vì sao chiếu sáng lòng , là trung tâm của toàn vũ trụ.”

Tôi nhấc chân bước ra khỏi phòng, thấy Cố Nam Khê đang hát “Hạt bụi nhỏ”.

Đôi mắt từng tạp chí bình chọn là “đôi mắt đẹp nhất” của Cố Nam Khê đã không còn ánh sáng nữa.

Anh ta nhắm mắt ca hát, thâm ẩn giấu trong từng ca từ.

Tôi nghe thấy xung quanh có người bàn tán: “Cố Nam Khê thật đáng tiếc, nếu không phải mắt bị mù, e là bây giờ ta đã thành idol có giá trị cao nhất giới giải trí.”

“Bây giờ lưu lạc đến bước đi hát quán bar, một bài Hạt bụi nhỏ này ta đã hát ba năm, đêm nào cũng hát bài này mở đầu, không biết rốt cuộc có chấp niệm gì nữa.”

“Tôi biết, bài Hạt bụi nhỏ là ta sáng tác từ hồi đại học để tặng cho ta thầm , bài hát là tưởng niệm, cũng là chấp niệm của ta.”

“Thật êm tai, tôi nghe mà muốn khóc.”

“Đẹp trai như lại bị mù, thực đáng tiếc.”

“Không biết ta , thấy dáng vẻ bây giờ của ta sẽ có tâm trạng gì?”

Sau khi giai điệu kết thúc, Cố Nam Khê trợ lý đỡ xuống đài.

Không biết trợ lý ghé vào tai ta câu gì, ta lại như phát điên, chạy về phía tôi, đám người xung quanh vô cùng hỗn loạn.

Anh ta cầm lấy tay tôi, giọng khàn khàn, hèn mọn vô cùng: “Vi Trần, em có thể để ý đến không?”

Người vây xem kích hò hét ầm ĩ.

Người đã từng là fan hâm mộ của Cố Nam Khê cũng khóc: “Thì ra người ấy thích ở trong này, Hu hu, chị Vi Trần, mong chị để ý đến ấy, ấy thật sự rất chị.”

Khi tôi đẩy tay Cố Nam Khê ra, tôi nhỏ giọng hỏi ta: “Cố Nam Khê, hối hận không?”

Hối hận vì tôi, hối hận vì hạ bùa cho tôi không?

Hối hận vì tôi mà tự hủy đi tiền đồ của mình không?

Cố Nam Khê nở nụ , kiên định lạ thường: “Không hối hận, chỉ là tiếc nuối, tiếc nuối rằng đến bây giờ em vẫn không lấy một lần…”

Tôi đặt tay Cố Nam Khê lên tay trợ lý ta, thở dài: “Dìu ta đi đi.”

Trợ lý đỡ Cố Nam Khê rời đi, ta liên tục quay đầu về phía tôi.

Nhưng biết rõ mắt mình đã mù, ta cũng không thấy, còn hi vọng xa vời điều gì?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...