Nguyền Rủa Đêm Mai – Chương 1

1

Ngày thứ sáu trở về quê chịu tang, đột nhiên có một ông ăn mày tới xin cơm.

Tôi múc cho ông ta một bát đầy.

Ông ta ăn ngấu nghiến sạch sẽ, rồi chằm chằm vào con tôi, :

“Cô em, con bé này bị người ta mượn mệnh rồi, không sống nổi qua đêm mai đâu.”

Giọng ông ta không hề nhỏ.

Bà chị chồng đứng ở cửa nghe thấy, lập tức xách chổi lao tới.

“Thằng điên ở đâu tới đây ăn bậy bạ hả!”

Vừa mắng, bà vừa quật chổi lia lịa vào người ăn mày.

“Cho mày ăn xằng bậy này, cho mày vong ân phụ nghĩa này!”

Thấy đầu ông ta bị đánh đến chảy máu, tôi vội lao tới cản:

“Chị ơi, ông ấy chỉ mấy câu thôi mà, chị gì căng thế!”

“Không căng thì sao, chó cùng dứt dậu thôi.”

Ăn mày khẩy một tiếng.

“Nói cái gì mà chó với chẳng dậu, tao có gì phải sợ. Tao chỉ thấy ngứa tai khi có người dám nguyền rủa con nít như !”

Nói rồi, chị chồng trừng mắt tôi:

“Tiểu Như, em mẹ rồi, em nghe người ta rủa con mình như mà còn đứng đó trơ mặt?”

Tôi hơi nóng mặt, trong lòng thấy kỳ lạ:

“Em đâu có… em chỉ là chưa kịp phản ứng lại thôi.”

“Không có thì tốt!”

Chị chồng thu lại cây chổi, giọng điệu mềm xuống:

“Em sống ở thành phố lâu rồi, chắc không biết, ở nông thôn có mấy người chuyên mấy chuyện kỳ quái để lừa người mua bùa bán phép, em đừng có bị lừa.”

Chuyện như , đúng là lần đầu tiên tôi gặp.

“Chị mới bậy thì có!”

Ông ăn mày nghe xong liền nổi nóng, túm tay áo tôi, vội vàng :

“Cô em, tôi – Lão Lý – là người biết ơn, ít ra cũng đã cho ăn một bữa cơm, sao tôi có thể lừa chứ?”

“Đừng mấy chuyện vớ vẩn đó, chỉ cần ông đảm bảo không bán bùa bậy bạ cho em dâu tôi là .”

“Cái này…”

Ông ta lập tức buông tay, không dám thẳng tôi:

“Cô tốt bụng thế, tôi cũng phải sống mà. Không thể cho không .”

Nói rồi ông lại kéo tay tôi:

“Tôi đảm bảo không lừa đâu, con chắc chắn bị người ta dùng ‘mượn danh’ để lấy mạng.”

“Loại pháp thuật này phải thực hiện bảy ngày, mà con bé giờ đã là ngày thứ sáu bị đổi tên rồi. Đợi đến khi mặt trời lặn ngày mai, pháp sẽ thành, thì chắc chắn sẽ mất mạng!”

Vừa , ông vừa lục từ trong dây lưng dơ bẩn ra một lá bùa gấp hình tam giác:

“Chỉ cần ba vạn, Lão Lý tôi sẽ giúp giải quyết chuyện này.”

“Ba vạn?!”

Tay tôi đang tính móc ví cũng khựng lại.

Nếu chỉ là vài trăm, một hai ngàn, tôi còn có thể cân nhắc, ba vạn… gần nửa năm lương của tôi rồi.

Thấy tôi không đậy, ông ta liền đổi giọng:

“Không có ba vạn thì một vạn, hai vạn cũng .”

Trả giá nhanh dữ ?

“Chuyện con , ngoài tôi ra không ai giải nổi!”

Ông càng chắc nịch, tôi càng do dự.

Còn chưa kịp nghĩ xong, chồng tôi đã xách hộp cơm từ trong nhà đi ra.

Thấy tôi bị ăn mày níu kéo, lập tức quát lớn:

“Làm gì đó?!”

Ông ăn mày bị dọa giật mình, quay đầu thấy chồng tôi cao to lực lưỡng, liền lầm bầm chửi một câu rồi vội vàng vứt lại một tờ giấy ghi địa chỉ, rồi co giò chạy mất.

“Em không sao chứ?”

Chồng nắm lấy tay tôi, kiểm tra từ đầu đến chân, sau đó quay sang trách chị :

“Chị, vừa rồi tên ăn mày đó quấy rối Tiểu Như, sao chị không giúp đuổi hắn đi?”

Chị chồng trợn mắt:

“Ai chị không đuổi? Chị thiếu điều muốn vác dao chém hắn luôn ấy! Là vợ em bị dọa cho hết hồn, suýt chút nữa móc ba vạn đưa hắn rồi kìa!”

“Sao? Bị dọa rồi à?”

Chồng tôi sốt ruột: “Sớm biết thế thì phải đuổi theo thêm cho lão già đó hai cú nữa.”

“Trọng điểm không phải là bị dọa! Mà là tiền! Tiền đó!”

Chị chồng tiện tay giật lấy hộp cơm trên tay : “Nói chuyện với mấy kẻ đầu óc đương toàn thời gian như cậu đúng là vô ích.”

“Để chị mang cơm cho mẹ, hai vợ chồng cứ từ từ chuyện đi.”

Ở quê, tang lễ đều tổ chức tại hội trường đỏ trắng của thôn.

Ở đó có đầu bếp nên người tới phụ lễ không lo bị đói.

Nhưng mẹ chồng tôi chỉ ăn chay, nên mỗi bữa đều do chồng tôi nấu ở nhà rồi mang đến.

Giờ việc đó chị chồng đảm nhận, nên chồng đưa tôi về nhà nghỉ ngơi.

Tôi kể lại chuyện vừa rồi cho nghe, giấu đi phần địa chỉ mà ông ăn mày để lại.

“Nghe đã biết là xạo rồi.”

Chồng tôi thở dài: “Giờ mấy kẻ lừa đảo đều rành tâm lý học, gặp người trẻ tốt bụng như em, gạt một cái là trúng ngay.”

Thật sao?

Tôi bắt đầu thấy hơi lung lay.

“Thôi rồi, đừng nghĩ nhiều nữa. Anh vừa nấu cơm xong, em mau gọi con xuống ăn đi. Tối nay là đêm canh cuối, tất cả con cháu đều phải có mặt.”

“Vâng.”

Nhắc đến việc chính, tôi cũng không nghĩ linh tinh nữa, ra ngoài gọi bọn nhỏ trên lầu xuống ăn.

“Tiểu Vân, dắt em xuống ăn cơm nha.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...