Nguyện Dùng Tình Yêu [...] – Chương 5

Giọng thiếu niên trong trẻo, mang theo hơi thở dồn dập kìm nén, là một sự dịu dàng mệt mỏi khó tả.

Ta chẳng qua mới hai mươi tuổi, dù bẩm sinh có lạnh lùng đến đâu, có những chuyện rốt cuộc vẫn còn non nớt.

Lớp băng giá đè nén trong lòng, bắt đầu có dấu hiệu tan chảy.

Đối với ta mà , đây là một chuyện vô cùng nguy hiểm.

6

Giang Sơ lại một lần nữa bị thương nặng. Khắp người bị đâm mấy chục vết thương, suýt nữa thì không cứu .

"Giang Sơ."

Ta nấu thuốc cho hắn, ngồi bên giường hầu hạ.

"Ta từng cứu ngươi một lần, lần này ngươi liều mạng cứu ta. Giờ ân đã trả xong, ngươi không cần ám vệ của ta nữa."

Khi xưa đã vì ân mà ở lại. Giờ đã báo ân xong, thì cũng chẳng còn lý do gì nữa.

Giang Sơ tựa vào giường ho khan, sắc mặt vẫn tái nhợt, khóe miệng mang theo nụ nhạt. Chỉ là nghe ta , nụ dần dần phai đi, đuôi mày đẹp đẽ mang theo chút ưu tư: "Giờ ta đang bị thương nặng, ngươi thật sự muốn ta đi sao?"

Hắn vì ta mà bị thương nặng, tất nhiên ta không thể để hắn rời đi lúc này.

"Vậy hãy ở thêm một thời gian nữa."

Đây là sự nhượng bộ cuối cùng của ta.

7

Khi Giang Sơ có thể xuống giường, hắn thường xuyên tới viện tìm ta.

Có khi ta bảo tỳ nữ Bảo Nhi kê một chiếc ghế tựa, ta ngồi dưới gốc hoa quế, thảnh thơi tự tại. Một khuôn mặt phóng to đột ngột xuất hiện trước mắt, khiến ta giật mình tim đập thình thịch.

"Giang Sơ, sao không ở trong phòng nghỉ ngơi cho tốt chứ?"

Ta vội ngồi thẳng dậy, nhíu mày tỏ ý hiện tại đang rất không hài lòng.

Giang Sơ tùy ý ngồi xuống bên cạnh ta, tiện tay bẻ một cành hoa quế, cắm vào mái tóc ta, rồi lại ghé sát hơn: "Ngày nào ta chưa rời khỏi Hạ gia, ngày đó ta vẫn là ám vệ của ngươi, tất nhiên phải bảo vệ ngươi cẩn thận."

"Hạ phủ rất an toàn, không ai dám ám toán ta."

Từ sau khi xảy ra chuyện lần trước, ta đích thân xử lý Trần lão bản, ông ta quỳ dưới đất khóc lóc thảm thiết, muốn ta cho thêm một cơ hội nữa.

Nhưng dù thế nào ta cũng không thể tin tưởng ông ta nữa. Nên ta đã thâu tóm toàn bộ sinh ý của ông ta, lại giao bằng chứng sát thủ người cho quan phủ.

Khoảng hai tháng nữa là sẽ xử chém.

Hiện giờ gia đinh trong Hạ phủ ta cũng đã thay một loạt mới, đặc biệt chọn những gia đinh võ công cao cường để canh cửa bảo vệ.

"Bọn họ sao lợi bằng ta?"

Giang Sơ rút kiếm ra khỏi vỏ, múa một đường kiếm đẹp mắt trước mặt ta.

Ta vừa ăn bánh quế vừa : "Nếu ngươi thật sự mạnh như , sao lại để ta nhặt ở ngoại thành chứ?"

Vốn chỉ là câu , kết quả chiều tối ta vừa tắm xong, đang định tắt đèn đi ngủ, cửa sổ bị người gõ vang. Ta mở cửa sổ ra, không chỉ có ánh trăng tràn vào, mà còn có nụ tùy ý phóng khoáng của Giang Sơ.

Hắn với ta: "Đó là ngoài ý muốn, để ta múa kiếm cho ngươi xem, ngươi sẽ biết ta lợi thế nào."

Cửa sổ bị chuôi kiếm của hắn chèn lại, khiến ta không thể nào đóng . Vì ta đành phải miễn cưỡng thưởng thức màn múa kiếm của hắn, ban đầu ta chỉ chống cằm, vẻ mặt uể oải chán chường.

Nhưng có vẻ Giang Sơ thực sự rất lợi . Dưới tán hoa quế, hắn múa kiếm uyển chuyển, từng đợt hương thơm thoang thoảng, ánh trăng chiếu rọi trên người càng khiến thân hình hắn trở nên mạnh mẽ hơn.

Cuối cùng hắn phi thân đến bên cửa sổ.

"Tiểu chủ nhân, người thấy thế nào?"

Hắn trêu chọc ta, đến tùy ý. Cặp mắt đào hoa khẽ nhướng lên, trông hệt như một nam hồ ly tinh.

Chẳng hiểu sao tim ta bỗng đập nhanh hơn một cách khó hiểu.

Đối diện với đôi mắt ấy, ta chậm rãi gật đầu.

Hắn càng tươi hơn, sau đó đưa tay nhẹ nhàng chạm vào trán ta: "Muốn thấy ngươi thật chẳng dễ dàng gì."

8

Ta hiểu rõ có điều gì đó đang lặng lẽ thay đổi, lại không đó là gì.

Giang Sơ ngày ngày ở bên cạnh ta, cùng ta xử lý sổ sách. Đêm khuya khi mắt ta đỏ hoe vì mệt mỏi, hắn lén lút xuống bếp nấu cháo hoa quế cho ta.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...