Ngay cả hoàng gia cũng không dám dễ dàng đắc tội ta, chỉ vì thời cuộc rối loạn, biên quan chiến tranh liên miên, chỗ nào cũng cần tiền. Triều đình không có nhiều tiền như , đành phải nghĩ cách khác. Mà Hạ Cẩm Thư ta, thứ duy nhất không thiếu chính là tiền.
Mở cửa hiệu buôn bán khắp bốn nước, sớm đã bén rễ. Thế lực sau lưng phức tạp, nhổ một sợi tóc cũng toàn thân.
Cuộc sống này thật sự thoải mái vô cùng.
Cho đến khi. . .
Ta gặp Giang Sơ.
3
Nửa năm trước, ta đi Giang Nam đàm phán ăn, khi trở về Ngọc Kinh nhặt một thiếu niên bị thương nặng trên đường.
Áo trắng của hắn bị máu tươi nhuộm đỏ, nằm bên đường hôn mê bất tỉnh, dáng vẻ đó nếu không lập tức chữa trị, tám chín phần mười là sẽ tắt thở.
Lão thần tiên đã từng giúp ta, tất nhiên cũng kính trọng thần phật nhiều hơn.
Hiện giờ ta ăn mặc không lo, vô số của cải đều nằm trong tay. Có cuộc sống khiến người ta ngưỡng mộ như , đương nhiên ta cũng không ngại một người tốt.
Có thể cứu một mạng người, cũng coi như tích đức cho bản thân. Đây cũng coi như ta báo đáp ân của lão thần tiên. Vì thế ta cứu hắn, còn mang hắn về Hạ phủ, dùng nhân sâm thượng hạng để giữ mạng, lại mời lang trung đến chữa trị cho hắn.
Cuối cùng đợi đến khi hắn tỉnh lại.
Thiếu niên tướng mạo vô cùng xuất chúng, sắc mặt hơi tái nhợt, đôi mắt hoa đào hơi xếch lên, ánh mắt người ta vô cùng thâm .
"Dung mạo không tệ."
Đây là câu đầu tiên ta với hắn.
"Cô nương, ngươi đang trêu ghẹo ta sao?"
Hắn ngẩn người, đôi mắt hoa đào đa có phần đờ đẫn, mãi sau mới câu này, khiến tỳ nữ bên cạnh ta bật .
Tỳ nữ Bảo Nhi nhịn : "Ngươi là người ở đâu, bị thương nặng hôn mê ở ngoại ô, là tiểu thư nhà ta cứu ngươi."
Hắn lại ngẩn ra, cụp mắt ngồi trên giường hồi lâu. Sau đó hắn với ta hắn tên là Giang Sơ, những thứ khác đều không nhớ.
Ồ, mất trí nhớ.
Trán Giang Sơ quấn băng dày, lang trung hắn bị đập vào đầu, hiện giờ máu bầm chưa tan, có thể nhớ tên mình đã là may mắn lắm rồi. Về phần ký ức đã mất, sau này cũng sẽ dần dần nhớ ra. Có thể là một hai tháng, hoặc bốn năm năm. Nếu vận may không tốt, cả đời này cũng không nhớ ra cũng là có thể.
Giang Sơ hiện giờ hắn không nhớ ai cả, không biết nhà ở đâu, cũng không biết nên đi đâu về đâu. Mà ta là ân nhân cứu mạng của hắn, vì thế hắn muốn ở lại bên cạnh ta, tìm cơ hội báo ân.
Ánh mắt hắn rất chân thành.
Dựa vào con mắt người nhiều năm buôn bán của ta, lời Giang Sơ lúc này câu nào cũng xuất phát từ thật lòng, thật sự muốn báo đáp ân của ta. Nhưng ta chỉ muốn tích đức cho bản thân, vì thế không để tâm đến cái gọi là ân .
Nhưng Giang Sơ cố chấp đến thế, sao cũng không chịu rời đi. Nói ân chưa báo, cả đời này ắt khó an.
"Hạ Cẩm Thư ta không nuôi người rảnh rỗi, ngươi có tay nghề gì không?"
Ta ghét nhất là những kẻ ăn không ngồi rồi, vì thế ta chưa từng đi phát cháo cho những kẻ ăn mày tứ chi lành lặn kia, chỉ cần bọn họ chịu khó một chút, vài việc chạy vặt thì cũng không đến nỗi phải sống nhờ vào bố thí.
Người tự cam đọa lạc, ngay cả Đại La Kim Tiên cũng không cứu .
Giang Sơ nắm chặt thanh kiếm trong tay.
Hắn ta , đôi mắt hoa đào càng thêm quyến rũ: "Võ công của ta hẳn là không tệ, ám vệ cho ngươi thế nào?"
4
Ta đồng ý với Giang Sơ.
Vốn dĩ ta cũng không hy vọng hắn có thể bảo vệ ta. Hiện giờ hắn bệnh nặng vừa khỏi, còn chưa nhớ chuyện quá khứ. Võ công ra sao cũng chưa thể biết , tạm coi như ta việc thiện. Nhưng Giang Sơ lại là người không chịu ngồi yên.
Thân thể còn chưa hoàn toàn khỏe mạnh đã cả ngày không ở trong phòng. Có lúc ta lật tung cả phủ đệ cũng không tìm thấy hắn đang ở đâu.
Đến khi ta nản lòng, định quay về phòng nghỉ ngơi, hắn lại không biết từ đâu chui ra, mang theo từng đợt hương quế thơm ngát, từ góc tường nhảy xuống xuất hiện trước mặt ta, vui vẻ: "Cô nương đang tìm ta sao?"
Bạn thấy sao?