(8)
Cả tuần trôi qua, mọi thứ vẫn , tôi cảm thấy như mình đang sống trong một thế giới khác, nơi mọi thứ đều có thể thay đổi chỉ trong một giây phút.
Sau cuộc gặp hôm đó, thầy và tôi không hề thêm về những gì đã xảy ra, rõ ràng là mỗi lần nhau, chúng tôi đều biết có cái gì đó khác giữa chúng tôi.
Tôi vẫn đến lớp, vẫn học như bình thường, mỗi lần thầy giảng bài, ánh mắt tôi lại vô tìm kiếm thầy.
Một sự thật không thể phủ nhận: tôi đã bị cuốn vào thầy, vào cái cách thầy tôi, vào cái sự bình thản ấy.
Hôm nay, thầy không đến lớp như thường lệ.
Đột nhiên, tôi thấy thiếu một cái gì đó, như thể thiếu đi một phần quan trọng trong ngày.
Lớp học vẫn tiếp tục, sự im lặng và thiếu thốn ấy khiến tôi không thể tập trung.
Tôi không dám hỏi ai về lý do thầy vắng mặt, trong lòng tôi không khỏi thấy lo lắng.
Vào giờ nghỉ, tôi quyết định bước ra hành lang, hy vọng sẽ tìm một chút không gian yên tĩnh để giải tỏa đầu óc.
Cả cơ thể tôi căng thẳng.
Đi dọc hành lang, tôi bỗng dừng lại khi thấy một bóng người quen thuộc.
Là thầy.
Thầy đứng tựa vào tường, tay cầm một cuốn sách, vẻ mặt thầy không còn như mọi khi. Có gì đó khác biệt, thầy đang đắn đo về điều gì đó.
Khi thầy thấy tôi, ánh mắt thầy lập tức thay đổi.
Một nụ nhẹ nhàng hiện lên trên môi thầy.
"Em đang tìm tôi à?"
Tôi ngập ngừng, không biết nên trả lời như thế nào.
"Dạ... em chỉ đi qua thôi."
Tôi không dám thêm, chỉ đứng yên.
Thầy tôi một lúc, rồi nhẹ nhàng bước lại gần.
"Em lo lắng cho tôi à?"
Câu hỏi ấy khiến tôi không biết phải trả lời sao.
Cảm giác như một sợi dây vô hình đã kéo chúng tôi lại gần nhau hơn.
Tôi im lặng.
Tôi sợ rằng mình sẽ không thể duy trì sự bình tĩnh này lâu hơn nữa.
Mối quan hệ này, nếu có, sẽ thay đổi mọi thứ.
Thầy đột nhiên đặt cuốn sách xuống bàn, ánh mắt trở nên nghiêm túc hơn.
"An An, có phải em đang tránh tôi không?"
Câu hỏi đột ngột tôi giật mình.
Tôi không thể dối, cũng không thể đối diện với cảm giác này.
Tôi quay mặt đi, không dám thầy nữa.
“Không phải đâu, em chỉ...”
Thầy bước gần hơn.
"Em không cần phải giấu tôi, tôi hiểu hết rồi."
Tôi đứng lặng, không biết phải gì.
Trong lúc đó, thầy bỗng lấy tay vuốt nhẹ tóc tôi, tôi run lên vì sự gần gũi ấy.
"Em đừng lo lắng quá. Chúng ta sẽ tìm ra cách để đối diện với nó."
(9)
Mọi thứ không còn đơn giản như trước nữa.
Tôi cảm nhận một sự thay đổi rõ rệt giữa tôi và thầy.
Không ai ra, chúng tôi đều biết: mối quan hệ này đã không còn chỉ là thầy trò đơn thuần.
Sáng nay, tôi đến lớp với một tâm trạng không ổn.
Cảm giác căng thẳng vẫn khiến tôi khó chịu, dù tôi đã cố gắng gạt nó đi.
Thầy không có mặt từ đầu giờ, và tôi cảm thấy bất an.
Chắc hẳn hôm nay thầy sẽ có gì đó với tôi.
Cái cảm giác hồi hộp không thể thành lời cứ bủa vây lấy tôi.
Giờ nghỉ trưa, tôi quyết định ra ngoài hít thở không khí.
Vừa bước ra khỏi cửa lớp, tôi đã thấy thầy đứng ở cuối hành lang, đang chuyện với một giáo viên khác.
Nhưng hôm nay có gì đó khác biệt trong dáng vẻ của thầy.
Có lẽ tôi đã quá nhạy cảm, ánh mắt thầy không giống như mọi lần.
Bước chân tôi dừng lại, rồi dường như vô thức quay người định rời đi.
Nhưng ngay lúc đó, thầy đã thấy tôi.
Ánh mắt thầy sáng lên, rồi thầy mỉm .
“Em đang vội à?”
Tôi cảm thấy như mình bị đẩy vào một huống không thể thoát ra.
“Em không vội, chỉ là... em đang tìm chỗ nghỉ một chút thôi.”
Câu trả lời của tôi nghe chẳng thật chút nào.
Tôi đang dối chính mình và cả thầy.
Thầy không trả lời ngay, chỉ tôi một lúc, rồi tiếp: “Em có vẻ căng thẳng, có chuyện gì không ổn sao?”
Tôi đứng im, không biết phải sao.
Sự lo lắng trong tôi đã lên đến đỉnh điểm, tôi không thể ra.
Tôi không biết nếu ra, tôi sẽ đối diện với thầy thế nào, và liệu mọi thứ có thay đổi không.
Thầy bước lại gần tôi, thẳng vào mắt tôi.
“Em không cần phải che giấu tôi nữa. Tôi biết em đang suy nghĩ rất nhiều về mọi chuyện.”
Giọng thầy ấm áp, lại khiến tôi cảm thấy như đang bị lột trần.
Cảm giác như một làn sóng dâng lên trong lòng tôi.
Tôi muốn hết ra tất cả những gì mình đang giấu trong lòng.
Nhưng tôi không .
Tôi chỉ đứng yên, cảm nhận hơi thở của thầy gần đến .
Cuối cùng, thầy đưa tay nhẹ nhàng chạm vào vai tôi.
“Không sao đâu. Đừng lo, mọi thứ sẽ ổn thôi.”
Câu của thầy như một sự xoa dịu cho nỗi lo lắng trong tôi.
“Em không biết phải gì nữa, thầy ạ.”
Tôi cất tiếng, giọng nhẹ như không thể nghe thấy.
Thầy mỉm nhẹ, không gì thêm, chỉ tôi một lúc rồi đáp: “Không sao, chúng ta sẽ tìm ra cách.”
Lần này, tôi không cảm thấy lo lắng như trước.
Mọi chuyện sẽ dần dần tìm lối ra.
Và dù tương lai có thế nào, tôi sẽ đối diện với nó.
Bạn thấy sao?