(5)
Thầy vẫn đứng đó, giảng bài bình thản, chính tôi lại không thể bình tĩnh.
Cảm giác bối rối này cứ cuộn chặt trong lòng tôi, càng lúc càng khó chịu.
Khi ánh mắt tôi vô chạm phải ánh mắt thầy, trái tim tôi lại loạn nhịp.
Thầy chỉ tôi một chút rồi lại tiếp tục giảng bài, như thể không có gì xảy ra.
Lúc nghỉ giữa giờ, tôi đứng dậy, định đi ra ngoài để thoát khỏi không khí ngột ngạt này.
Nhưng khi vừa quay người, tôi lại chạm phải ánh mắt của thầy.
"Em không muốn chào thầy à?"
Giọng thầy vang lên, nhẹ nhàng lại khiến tôi giật mình.
Tôi quay lại, cố gắng thật tự nhiên, dù lòng vẫn không thể bình tĩnh.
“Dạ... em chào thầy.”
Thầy mỉm tôi một lúc, không gì thêm.
Chỉ có ánh mắt ấy, nhẹ nhàng và bình thản.
Khi thầy rời đi, tôi lại đứng đó, cảm giác một lần nữa vỡ vụn.
Dương Đình ngồi cạnh vẫn tôi chằm chằm.
“Cậu chắc chắn không có chuyện gì với thầy Châu phải không? Cậu cứ như người mất hồn .”
Tôi chỉ biết im lặng, theo bóng dáng thầy rời đi.
Cảm giác này, thật sự rất khó tả.
Chỉ có tôi là cảm thấy mình như một quả bóng đang căng đến mức có thể nổ tung.
Mỗi lần thầy gì, tôi lại cảm giác mình bị soi mói, như kiểu thầy có thể đọc suy nghĩ của tôi.
Tôi liếc thầy, cố gắng không để ánh mắt mình gặp phải ánh mắt .
Nhưng có lúc, tôi lại không kìm , ánh mắt vô chạm phải đôi mắt ấy, và tôi lại vội vàng quay đi, mặt đỏ bừng.
Thầy vẫn như không có chuyện gì, tiếp tục giảng bài, giọng đều đều.
Thầy bình thản, tựa như ngày hôm qua chưa hề xảy ra chuyện gì.
Tôi không hiểu sao mình lại cảm thấy căng thẳng như .
Thực ra, thầy có để ý đến tôi không?
Hay là thầy đã quên hết rồi?
Giờ giải lao, tôi đứng dậy, chuẩn bị đi ra ngoài để xua đi sự căng thẳng.
Nhưng khi vừa quay người, tôi bỗng thấy một bàn tay chặn trước mặt.
“Em có vẻ căng thẳng.”
Tôi lúng túng, không biết phải gì.
“Không... em chỉ hơi mệt thôi.”
Thầy tôi, chẳng gì thêm, chỉ lướt qua tôi đi ra ngoài như không có gì xảy ra.
Tôi đứng lại, lòng như muốn rơi xuống đất.
Vậy là thầy không bận tâm gì sao?
Hay là thầy chỉ đang giữ vững vẻ bình tĩnh ấy để không tôi ngượng ngùng thêm?
Một buổi sáng như mọi ngày, chỉ có tôi là vẫn không thể quên khoảnh khắc hôm qua, không thể bỏ qua cảm giác kỳ lạ khi gặp thầy, và những lời thầy vẫn vang vọng trong tâm trí tôi.
(6)
Ngày hôm nay, mọi thứ đều trở lại như bình thường.
Thầy vẫn là thầy, lớp học vẫn diễn ra như mọi khi.
Nhưng tôi, tôi cảm giác như đang sống trong một thế giới khác.
Cảm giác căng thẳng vẫn chưa thể tan đi, và sự bối rối không chịu buông tha tôi.
Mỗi khi ánh mắt tôi vô gặp thầy, tim tôi lại đập loạn xạ.
Tôi cố gắng không nghĩ về những gì đã xảy ra hôm qua, rõ ràng là không thể.
Mỗi lúc thấy thầy, tôi lại nhớ đến cuộc hẹn, lời của thầy, và những cảm kỳ lạ.
Thực sự, tôi không biết mình đang gì.
Tôi không thể tiếp tục tránh mặt thầy mãi, cũng không thể đối diện với cảm giác này.
Lúc tan học, tôi vội vã bước ra khỏi lớp, ngay khi tôi chuẩn bị đi qua hành lang, một giọng trầm ấm vang lên sau lưng: “Em đang vội à?”
Cả người tôi lập tức căng cứng, tim đập mạnh một nhịp.
Tôi quay lại và thấy thầy đứng đó, tôi.
Không có gì khác biệt, lại khiến tôi cảm thấy căng thẳng như có cả ngàn câu hỏi chưa giải đáp.
“Dạ, em... em có chút việc.”
Tôi ấp úng trả lời, không dám thầy lâu.
Thầy tôi một lúc, rồi lạ lùng lên tiếng: “Không sao. Nhưng em có vẻ không vui lắm, có chuyện gì sao?”
Tôi đứng yên, không biết phải trả lời thế nào.
Lần đầu tiên thầy tôi như .
“Em... không có gì đâu, thầy.”
Thầy nhếch miệng nhẹ.
“Em không phải giấu tôi đâu, có thể cho tôi nghe mà.”
Lời thầy khiến tôi cảm thấy mình như đang bị lột trần.
“Thật sự là không có gì mà.”
Tôi vội vàng , rồi quay lưng đi nhanh.
Tôi bước đi vội vã, cảm giác lo lắng vẫn cứ đeo bám tôi.
Có phải thầy biết hết rồi không?
Có phải thầy cảm nhận sự khác biệt trong tôi?
Tôi không thể chắc chắn, khi thấy bóng thầy dần khuất sau lưng, tôi không thể xua tan cảm giác lạ lùng trong lòng.
Khi về đến ký túc xá, tôi vứt túi sách lên bàn, nằm vật xuống giường.
Mọi thứ trong đầu tôi cứ quay cuồng.
Làm sao để đối diện với thầy bây giờ?
Làm sao để thoát khỏi cảm giác căng thẳng này?
Ngay lúc đó, điện thoại của tôi vang lên, một tin nhắn từ thầy:
[ Chắc em đã quên cuộc hẹn tiếp theo của chúng ta rồi nhỉ? ]
Đọc xong tin nhắn, tôi giật mình, rồi lại cảm thấy như một dòng điện chạy qua người.
Chưa kịp trả lời, tin nhắn tiếp theo đến:
[ Em nghĩ em có thể chạy trốn mãi sao? ]
Bạn thấy sao?