(3)
Tôi ngồi đối diện thầy, tay cầm ly cà phê chẳng có tâm trí nào để uống.
Cả không gian quán như mờ đi trong mắt tôi, chỉ còn lại ánh mắt thầy, vừa thâm trầm lại vừa... khó hiểu.
Cả hai chúng tôi cứ ngồi đó im lặng.
Thầy không vội lên tiếng, tôi biết mình không thể mãi chìm trong im lặng này .
Cuối cùng, tôi thở dài, quyết định vỡ không khí căng thẳng.
“Em... em không biết phải bắt đầu từ đâu.”
Thầy nhẹ.
“Không sao, cứ thoải mái đi.”
Tôi vào ly cà phê, chẳng hiểu sao lại thấy nó như một vật lạ lẫm.
“Em tưởng thầy... sẽ không đến. Em nghĩ đây chỉ là một cuộc hẹn hò qua mạng bình thường thôi.”
Thầy mỉm , ánh mắt tinh tế tôi.
“Thực ra tôi cũng không nghĩ sẽ gặp em thế này, đời có nhiều bất ngờ mà.”
Cảm giác ấy khiến tôi bối rối, tay tôi nắm chặt ly cà phê hơn.
“Thầy... thầy không thấy kỳ lạ sao? Lúc nãy em đã sẽ... sẽ hôn thầy, mà giờ...”
“Vậy em nghĩ sao?”
Thầy ngắt lời tôi, ánh mắt có chút nghiêm túc.
“Em nghĩ là... không thể như . Chúng ta là thầy trò mà!”
Tôi vội vàng giải thích, cảm thấy có chút hoang mang.
Thầy khẽ, giọng lại trở nên nhẹ nhàng: “Là thầy trò thật, em có chắc rằng em không muốn hôn tôi không?”
Tim tôi như ngừng đập một nhịp.
“Em... em không biết nữa.”
Thầy không vội thúc ép.
“Em sẽ biết khi chúng ta tiếp tục trò chuyện. Còn bây giờ, có thể cho tôi biết cảm giác của em không?”
Tôi nuốt một ngụm cà phê, cố gắng bình tĩnh lại.
“Em cảm thấy... lạ lắm, không giống như những gì mình tưởng tượng.”
Thầy tôi chăm , rồi dịu dàng : “Là lạ hay là mới mẻ?”
Tôi lặng người, không biết phải trả lời thế nào.
Câu hỏi của thầy cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi.
Cuộc gặp này có phải là bước ngoặt không thể quay lại không?
Hay tôi vẫn có thể dừng lại nếu muốn?
Thầy tiếp lời.
“Có thể em chưa sẵn sàng.”
“Nhưng đừng lo, chúng ta chỉ mới bắt đầu mà thôi.”
Câu ấy như một lời hứa, khiến trái tim tôi lỡ nhịp.
(4)
Sáng hôm sau, tôi dậy muộn, lại vội vàng chạy đến trường.
Cảm giác bồn chồn không thể giải thích nổi.
Lý trí bảo rằng mình phải bình tĩnh, tâm trí lại không ngừng chạy theo những suy nghĩ về cuộc gặp hôm qua.
Khi vào lớp, tôi ngồi xuống chỗ quen thuộc.
Tôi cố gắng giữ vẻ bình thản, cảm giác căng thẳng cứ dâng lên.
Đặc biệt là khi thấy thầy.
Thầy bước vào lớp với vẻ điềm tĩnh, ánh mắt không hề thay đổi.
Tôi cúi mặt, tự nhủ phải giữ bình tĩnh.
Nhưng không hiểu sao, tim tôi lại đập nhanh hơn khi thầy đứng lên giảng bài.
Mỗi câu chữ thầy , tôi đều cảm thấy như có một lớp sương mờ bao phủ.
“An An, cậu sao ?”
Dương Đình ngồi bên cạnh tôi bỗng lên tiếng, kéo tôi ra khỏi mớ suy nghĩ lộn xộn.
Cô ấy tôi bằng ánh mắt nghi ngờ, rồi liếc về phía bục giảng. “Mặt cậu đỏ lựng kìa, là do thầy Châu sao?”
Tôi giật mình, vội vã gạt đi: “Không có gì đâu, chỉ là... hơi mệt thôi.”
Dương Đình nhướn mày, không tin.
“Cậu chắc không có vấn đề gì với thầy đâu, phải không?”
Cô ấy tôi chằm chằm, vẻ mặt đã thấy sự kỳ lạ.
“Sao cậu lại đỏ mặt thế này? Mới sáng nay thôi, cậu còn vui vẻ mà.”
Tôi nuốt khan, không biết phải giải thích sao.
Cảm giác như tôi đã bị ấy thấu.
“Thật sự không có gì đâu, đừng lo.”
Dương Đình vẫn chưa chịu buông tha, vẫn tôi chăm .
“Cậu với thầy Châu... có chuyện gì không phải với tớ à?”
Tôi vội vàng lắc đầu, cố gắng vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng thì không khỏi căng thẳng.
“Không có gì đâu mà!”
Cô ấy vẫn không tin, chẳng thêm gì nữa, chỉ khẽ một tiếng rồi quay lại bài giảng.
Tôi biết, ấy đã nhận ra sự khác biệt.
Bạn thấy sao?