22
Nói ra thì, tất cả là tại tôi tham ăn.
Hôm đó trên đường về nhà, tôi đi vòng qua quầy bán bánh cuốn bò né ở góc phố.
Nơi đó ánh sáng lờ mờ, đến cả camera an ninh cũng không có.
Khi đi đến khúc rẽ của con hẻm, một chiếc khăn có mùi hăng hắc đột ngột bịt chặt lên mặt tôi.
Sau đó, tôi mất đi ý thức.
Khi tỉnh dậy, tôi đã ở trong một nhà xưởng cũ kỹ.
Trước mặt là Trần Việt với chiếc áo sơ mi trắng lấm lem bùn đất.
Trên mặt ta có một vết sẹo đỏ thẫm đáng sợ, kéo dài từ khóe miệng đến tận thái dương.
Lưỡi dao sắc bén trong tay ta đặt lên mặt tôi.
“Thịnh Gia Hân, đã lâu không gặp.
Để xem trai thái tử gia của nhà họ Thẩm của có chịu bỏ ra một trăm triệu để chuộc không.”
Thật lòng mà .
Khoảnh khắc đó, tôi nghĩ ta phát điên rồi.
Dù sao thì ta cũng từng thấy chiếc vòng tay hàng nhái mà Thẩm Cảnh tặng tôi.
Dân thường như chúng tôi sao có thể dính dáng đến thái tử gia thật sự?
Còn đòi Thẩm Cảnh bỏ ra một trăm triệu?
Nhưng khi thấy vẻ mặt ngơ ngác của tôi, ta lớn như một kẻ điên.
“Cô không biết thật sao.
Thẩm Cảnh chính là thái tử gia của nhà họ Thẩm đấy.”
…
Trần Việt miêu tả một người mà tôi hoàn toàn xa lạ.
Thái tử gia của nhà họ Thẩm, tốt nghiệp một trường kinh doanh danh tiếng ở Anh.
Là một học bá hoàn thành hai bằng trong ba năm.
Nhưng sau khi về nước, ấy thay đổi tính cách, không chịu thừa kế gia sản.
“Tôi chỉ lấy thứ mà ta không cần, dựa vào đâu ta lại đối xử với tôi như ?”
Trần Việt chỉ vào vết sẹo trên mặt mình.
Hóa ra, ta từng nợ rất nhiều tiền ở các sòng bạc nước ngoài.
Sau khi về nước, ta thay tên đổi họ, thành thái tử gia của nhà họ Thẩm, nhất thời không ai đến đòi nợ.
Nhưng sau khi bị đuổi khỏi Thẩm Thị, không hiểu bằng cách nào Thẩm Cảnh phát hiện ra mọi chuyện và báo cho sòng bạc biết nơi ở của ta.
Kết quả là Trần Việt bị đánh tơi bời, mặt mày biến dạng, suýt bị ép sang Đông Nam Á lao khổ sai.
May mắn là trên đường vượt biên, ta trốn thoát thành công và vừa khéo nghe rằng, người đã mua chiếc vòng tay ngọc lục bảo chính là thái tử gia của nhà họ Thẩm.
Thế là ta nhanh chóng nhận ra, trai của tôi, chính là Thẩm Cảnh.
“Nhưng sao đại thiếu gia nhà họ Thẩm lại gom tiền chậm nhỉ?”
Trần Việt lại tôi với nụ kinh tởm đó.
“Gia Hân, xem ra sắp trở thành cũ của Thẩm Cảnh rồi.
Nghĩ lại cũng đúng, ta thậm chí không chịu với về thân phận của mình, chắc cũng không tin tưởng mấy đâu.”
“…”
Tôi muốn phản bác, lúc này đầu óc vẫn còn đang rối bời.
Những gì Trần Việt , đâu là thật, đâu là giả?
Tôi gần như không thể phân biệt nữa.
“Haizz,” ta bộ thở dài:
“Thịnh Gia Hân, nếu Thẩm Cảnh không đến, có muốn cân nhắc đi cùng tôi không?”
Đi cùng hắn á?
Đừng có mơ.
Ngay cả khi không có Thẩm Cảnh, tôi ở lại Nam Thành vẫn có tương lai sáng sủa.
Đi theo hắn thì gì?
Được già hơn hay là không tắm?
Ngay khi tôi đang định nhổ nước bọt vào mặt Trần Việt thì cửa kho hàng đột nhiên mở ra.
23
Trước mặt là Thẩm Cảnh trong bộ vest lịch lãm.
Tóc chải gọn gàng ra sau, ánh mắt lạnh lẽo như muốn người.
Trong khoảnh khắc đó, trông thật xa lạ, khiến tôi có chút bối rối.
“Trần Việt, tiền ở trên xe.
Thả ấy ra ngay, tôi đảm bảo sẽ không gì cậu.”
Nhưng Trần Việt chỉ .
“Tôi muốn dẫn ấy đi.
Nếu không, sao tôi biết sẽ không trả thù giữa chừng?”
Đúng là thần thánh cũng không đào loại lý do trơ trẽn thế này.
Không hề suy nghĩ, Thẩm Cảnh ngay:
“Tôi đổi chỗ cho ấy.”
Tôi ngay lập tức ngẩng đầu lên .
Anh đang… linh tinh gì ?
Chương 5
Thẩm Cảnh bình tĩnh thuyết phục Trần Việt:
“Tôi còn đáng giá hơn Thịnh Gia Hân nhiều, đúng không?
Cậu mang tôi đi, vẫn có thể đòi tiền từ nhà họ Thẩm.”
Trần Việt cúi đầu chơi với con dao, rõ ràng đang do dự.
Dù tôi thân hình nhỏ, dễ kiểm soát hơn.
Thẩm Cảnh đúng là có giá trị hơn nhiều, về mặt thể hình, cũng nguy hiểm hơn nhiều.
Cuối cùng Trần Việt khẩy.
“Tôi từ chối.
Thẩm Cảnh, đã sẵn sàng đổi mình lấy ấy.
Tôi nghĩ, Thịnh Gia Hân cũng có giá trị đấy chứ?”
Khuôn mặt Thẩm Cảnh lập tức sa sầm.
Trần Việt đắc ý đặt con dao lên bàn, chuẩn bị gói đồ bỏ chạy.
Dù gì giữa và Thẩm Cảnh còn có khoảng cách xa, còn tôi thì bị trói trên ghế, không thể cựa quậy.
Có vẻ như việc Trần Việt đưa tôi đi đã là điều không thể tránh khỏi.
Nhưng rồi.
Sự im lặng đó vẫn bị vỡ.
Không ai có thể thấy tôi đã cách nào để thoát khỏi dây trói cả.
Khi Trần Việt đang đắc ý, cuối cùng nhận ra tôi đã đứng dậy, thì tôi đã nâng chiếc ghế có tay vịn kim loại dưới chân lên và mạnh mẽ đập vào người ta.
“Cái quái…!”
Trần Việt đau đớn chửi rủa.
Nhưng trong khoảng thời gian ta ngã xuống, tôi đã lao về phía Thẩm Cảnh.
Cùng lúc đó, cảnh sát cửa sổ xông vào, cảnh tượng trong nhà xưởng với vẻ ngơ ngác.
“Hả?”
…
Sau đó khi ghi lời khai, họ hỏi tôi:
“Sao thoát dây trói?”
Mặt tôi hơi đỏ, thú nhận.
Sợi dây đó thực ra là món đồ mà Trần Việt từng bảo tôi mua… một món “đồ chơi” nhỏ.
Nhà thiết kế để đảm bảo an toàn đã để lại một khóa bí mật trên sợi dây.
Vì , người bị trói có thể thoát ra nếu tìm góc thích hợp.
Chỉ có thể may mà Trần Việt là một kẻ không thích đọc hướng dẫn sản phẩm.
Và cũng nhờ bị ta ép buộc, tôi đã từ một người chưa biết gì, nhanh chóng trở thành “chuyên gia” trong lĩnh vực này.
…
Sau đó, Thẩm Cảnh lại hỏi tôi.
Nửa ngày không ăn uống, sao mà tôi có sức để nhấc một cái ghế nặng như .
Tôi nghĩ ngợi một chút.
“Vì em thấy Trần Việt đã ăn hết phần bánh cuốn bò mà em mua.”
Hơn nữa, ta chẳng để lại cho tôi miếng nào.
Khoảnh khắc đó, cơn giận bùng lên trong tôi.
Cảm giác mạnh mẽ hơn cả khi ăn mười hộp rau chân vịt.
24
Ra khỏi đồn cảnh sát, trên đường về nhà.
Giữa tôi và Thẩm Cảnh bỗng trở nên hơi ngượng ngùng.
Người đàn ông bên cạnh tôi có còn là trai của tôi không?
Tôi thực sự hiểu ấy chứ?
Ánh mắt Thẩm Cảnh lấp lánh, tìm một chủ đề để vỡ sự im lặng.
“Gia Hân, em có tin không, cái chỗ đó tính mười đồng tiền đỗ xe?”
Kết quả là vẫn im lặng.
Tôi quay đầu hàng loạt chiếc vali xếp ở hàng ghế sau.
Nếu tôi không nhầm thì trong đó có một trăm triệu tiền mặt, đúng không?
Cảnh sát với tôi rằng kế hoạch ban đầu của họ là dùng số tiền chuộc này để đưa tôi ra ngoài trước.
Thẩm Cảnh đã sẵn sàng với việc có thể sẽ không lấy lại số tiền đó.
Vậy mà bây giờ, ấy còn đang bận về khoản phí đỗ xe mười đồng.
Anh ấy cũng nhận ra điều đó, xoa nhẹ sống mũi.
Khi xe đỗ bên lề, Thẩm Cảnh nắm chặt vô lăng đến mức các ngón tay trở nên trắng bệch.
“Gia Hân, em biết hết rồi đúng không?
Anh không cố ý… muốn giấu em.”
Anh rằng không cố giả vờ nghèo.
Chỉ là hồi nhỏ Nam Thành hơi loạn, từng trải qua một lần bị bắt cóc.
Từ đó, gia đình quen với việc sống kín đáo.
Họ chuyển từ biệt thự ven sông ở trung tâm thành phố về căn nhà cũ của họ ở khu phố cổ.
Và cất chiếc Maybach của gia đình (chính là chiếc mà Thịnh Thanh Vũ đã ngồi) vào trong gara.
Hằng ngày, tài xế chỉ lái chiếc Lexus cũ kỹ xám xịt đưa đón đi lại.
Về những món đồ xa xỉ như túi xách hay giày dép, gia đình nhà họ Thẩm vốn dĩ cũng không mấy hứng thú.
Hoặc là chọn những món không có logo, hoặc đơn giản là đặt thiết kế riêng.
Có thời gian, Thẩm còn nghiện mặc những bộ quần áo vải thô do một nghệ nhân thủ công .
Giá hữu nghị 99 đồng một bộ, ấy mua một lúc hai mươi bộ để thay đổi màu sắc mỗi ngày.
Tóm lại, gia đình này ưa chuộng kiểu “ẩn dật giữa chốn đô thị.”
Những điều này tôi đều có thể hiểu.
Dù sao tôi cũng thấy những món da cá sấu mà mẹ kế tôi mua về thật vô dụng.
Tôi thà bỏ tiền ra để ăn món gỏi da cá nhiều lần còn hơn.
“Nhưng, tại sao lại không với em từ đầu…”
Có lẽ nào, như Trần Việt , Thẩm Cảnh cũng đề phòng tôi?
Đầu óc mệt mỏi cả đêm khiến tôi chẳng còn tỉnh táo, giữ vẻ mặt bình tĩnh cũng thật khó khăn.
Khuôn mặt Thẩm Cảnh chợt đông cứng lại, nhẹ nhàng :
“Gia Hân, em có nhớ đã từng với …
Rằng em ghét nhất là những người có tiền không?
Anh sợ nếu thật, em sẽ không cần nữa.
Anh thực sự chỉ muốn từ từ với em thôi…”
Tôi nhớ lại việc Thẩm Cảnh thăng chức, tăng lương đột ngột, cùng với khoản tiền đền bù từ việc giải tỏa.
Anh thực sự không có ý định giấu giếm tôi…
Lẽ nào tất cả hiểu lầm này là do tôi ra…?
Tóc Thẩm Cảnh vốn chải chuốt gọn gàng, giờ đã rối tung vài sợi.
Gương mặt điển trai bỗng hiện lên vẻ ủy khuất, thậm chí có chút dè dặt.
“Gia Hân, đừng chia tay với không?
Anh cũng đâu phải là người rất giàu có.
Em đừng chê nhé.”
Bạn thấy sao?