10
Mấy ngày tiếp theo, Lục Triều An cũng không quay về.
Anh ở ngay bên cạnh phòng khách sạn của tôi.
Tôi chịu đựng cho đến khi kỳ nghỉ kết thúc, thu dọn hành lý trong đêm.
Ông chủ gọi điện cho tôi: “Giang Đường, nghe đang ở cùng Lục tổng, tôi sẽ gửi cho một bản hợp đồng, đi tìm Lục tổng ký ngay. Cần ngay bây giờ!”
“Về rồi ký không sao?”
“Không kịp.”
Vài phút sau, tôi bực bội ôm tài liệu, gõ cửa phòng của Lục Triều An.
Chuẩn bị trút hết nỗi bực bội vì bị ép tăng ca lên người .
Lục Triều An vừa tắm xong, quấn khăn tắm nhung dài màu trắng, mái tóc đen vẫn đang nhỏ giọt.
Bắp chân lộ ra, chỗ tôi đá vào đã bầm tím.
Xung quanh tỏa ra mùi thuốc xịt Vân Nam Bạch Dược nồng nặc.
Tôi ném bản hợp đồng vào lòng .
“Ký nhanh đi, ký xong tôi còn phải về ngủ!”
Anh liếc qua hợp đồng: “Chờ chút, tôi cần xem kỹ lại một lần. Em có muốn vào ngồi không?”
Tôi khoanh tay: “Anh nghĩ tôi sẽ vào phòng của món hàng rẻ tiền à?”
Lục Triều An không nổi giận, ngược lại còn rất hòa nhã: “Muốn ăn gì cứ gọi thoải mái, tôi trả tiền.”
Tôi im lặng.
Dịch vụ phòng của khách sạn này đúng là rất tốt.
Chỉ có điều đắt quá.
Tôi đẩy cửa: “Vậy , ngồi một lát .”
Tôi gọi một đống đồ ăn, trong khi ăn thì Lục Triều An ngồi đối diện xem hợp đồng.
Thỉnh thoảng sẽ gọi vài cuộc điện thoại cho cấp dưới của .
Nghe tiếng Lục Triều An lật xem tài liệu, tôi buồn ngủ đến mức gật gà gật gù.
Cuối cùng chờ đến mức mất kiên nhẫn, tôi bò qua, túm lấy tay ấn vào hộp mực đóng dấu.
“Anh đã xem ba lần rồi, rốt cuộc là đang xem tài liệu hay đang nghĩ kế gì !”
Lục Triều An để mặc tôi nắm tay, ấn xuống một dấu tay đỏ.
Lục Triều An : “Có muốn gọi một chút tráng miệng không?”
Đối diện với nụ đầy mê hoặc của , tôi lại do dự.
Trong lòng có thứ gì đó nóng ấm.
“Vậy thì gọi một phần đi.”
Cho đến khi nhân viên phục vụ mang đến hàng chục món tráng miệng, Lục Triều An mới nhận ra có vấn đề.
Anh kéo tôi dậy khỏi sofa, nhíu mày hỏi nhân viên: “Trong món ăn lúc nãy của các người có chứa rượu à?”
“Vâng thưa , ấy gọi bữa ăn nhân.”
Má tôi đỏ bừng, toàn thân nóng ran, miệng đã bắt đầu lảm nhảm những lời vô nghĩa.
Tay còn thành thạo luồn vào bên trong áo choàng tắm của Lục Triều An.
Lục Triều An hít một hơi khí lạnh, mạnh mẽ đóng sầm cửa lại.
Màn đêm buông xuống.
Chỉ còn lại ánh đèn neon nhấp nháy ngoài cửa sổ.
Trong cơn mê man, tôi hoàn toàn theo bản năng tiến gần đến người trước mặt.
Lục Triều An thẳng, giữ c.h.ặ.t t.a.y tôi lại, giọng luống cuống: "Em chạm lung tung gì ! Quay lại nằm đi!"
Cả người tôi khó chịu, túm lấy mái tóc đen của Lục Triều An ấn xuống dưới: “Anh mau lên… cứ tư thế này…”
Sau khoảnh khắc sững sờ ngắn ngủi, Lục Triều An bắt đầu giãy giụa.
“Em gì thế?!”
“Giang Đường! Anh sẽ không đâu!”
“Chúng ta chưa kết hôn, không thể loại chuyện này… ư…”
Lục Triều An bị tôi kéo ngã xuống ghế sô pha.
Chịu một cái tát.
“Trước đây đều như thế…” Tôi hét lên.
Trên gương mặt trắng trẻo của Lục Triều An đã in dấu một bàn tay.
Tóc ngắn còn bị tôi túm chặt trong tay, như thể bị nắm giữ sinh mệnh.
Tôi không hiểu vì sao Lục Triều An luôn chủ trước đây, tối nay lại biến thành người khác.
Vì càng giận dữ hơn, kéo đến mức Lục Triều An phải nheo mắt lại.
“Buông tay ra, đừng kéo nữa... đau lắm.”
“Mau lên!”
Ánh mắt đen sẫm của Lục Triều An chầm chậm hạ xuống, đôi môi mỏng mím chặt.
Tôi tức giận kéo mạnh tóc , Lục Triều An rít lên một tiếng, khuất phục quỳ xuống.
“Giang Đường, em buông tay ra, tôi đồng ý… em buông tay trước…”
...
Tôi ngủ một giấc say đến mức quên trời quên đất.
Đợi tôi tỉnh dậy, sắc trời đã hửng sáng.
Tôi ngồi dậy, sờ vào tất lưới đã không cánh mà bay trên chân, đột nhiên kêu lên một tiếng kinh ngạc.
Bóng người trong bóng tối xoay người, “tách” một tiếng, đèn ngủ bật sáng.
Chiếu sáng gương mặt khó chịu của Lục Triều An.
Anh nhíu mày, giọng hơi khàn: “Giờ mới mấy giờ, em ồn cái gì ?”
“Anh đã gì tôi?”
Lục Triều An nhịn một lúc, bỗng dưng nổi cáu với tôi: “Sao em không hỏi xem em ép tôi những gì?”
Đôi môi hơi đỏ, còn vương nước, dường như đã cố gắng chà xát rất lâu.
Dưới mắt có hai quầng thâm, trạng rất tệ.
Trong mắt có sự sụp đổ mơ hồ.
Ký ức hỗn loạn của đêm qua ập đến.
Tôi tức giận bò dậy, quỳ trên giường, lưng quay về phía lục tìm đôi tất của mình.
“Lục Triều An, tôi chưa bao giờ thấy đàn ông nào mặt dày như …”
Lục Triều An lấy chăn bọc tôi lại: “Chec tiệt, em có thể đừng bò loạn lên không! Em không biết là váy mình ngắn hay sao?”
“Anh chưa từng thấy sao? Giả bộ trong sáng gì chứ?”
Tôi quay đầu lại, lạnh lùng Lục Triều An: “Còn nữa, chất lượng phục vụ của tối qua kém hơn bao giờ hết.”
Lục Triều An cũng tức giận: “Vậy thì em đi tìm Lục Triều An 28 tuổi đi!”
“Lần đầu tôi chuyện này, sao tôi biết ?”
“Thôi đi.”
Tôi cuộn tóc lên: “Tôi khuyên nên sớm đi chữa cái đầu của mình, nếu không thì cái kỹ năng này, ‘vịt’ cũng chẳng ai thèm.”
Lục Triều An bị tôi chọc tức.
“Em rốt cuộc có muốn tiếp tục ngủ không? Tôi đã nhường giường cho em rồi!”
“Không ngủ nữa!”
Anh nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, ném bản hợp đồng vào lòng tôi: “Đi ra ngoài đi.”
“Nếu lần sau tôi lại nghe em điều khiển thì tôi đúng là chó.”
Bạn thấy sao?